Phương Hưu, nam, 20 tuổi, người bản địa thành phố Lục Đằng, mới gia nhập cục điều tra, năng lực là cảm ứng...
Hắn ta hơi sửng sốt, một ngự linh sư mới, năng lực còn là hệ cảm ứng thiên về bổ trợ, thế mà dám to gan nói muốn động thủ với câu lạc bộ Quang Minh?
Linh tính mất khống chế rồi sao?!
Nhưng bất kể là hắn ta nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy gương mặt Phương Hưu bình tĩnh, không trông ra bất kỳ dấu hiệu linh tính mất khống chế nào.
Lẽ nào... cục điều tra muốn ra tay với câu lạc bộ Quang Minh? Phương Hưu chỉ là người ra mặt?
Đây là khả năng hợp lý duy nhất giám đốc Trình có thể nghĩ tới.
Đúng thế, nhất định là như thế, Phương Hưu là người của cục điều tra, chắc chắn biết cục điều tra muốn ra tay với câu lạc bộ Quang Minh, hắn ta muốn dựa vào tin tức nội bộ để kiếm một khoản tiền.
Dù sao thì sớm muộn gì câu lạc bộ Quang Minh cũng bị cục điều tra loại bỏ, hắn dứt khoát nhận đơn, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu.
Nghĩ tới đây, mắt giám đốc Trình sáng lên, đây là nhân tài! Biết vặt lông dê thật.
“Phương tiên sinh, bây giờ ngươi đang trong app Đã Giết Chưa đúng không, ta giao hết đơn liên quan đến câu lạc bộ Quang Minh cho ngươi.”
Phương Hưu gật đầu, sau đó nhờ sự hướng dẫn của giám đốc Trình, hắn tải app Đã Giết Chưa xuống, ghi chú tài khoản của mình, xưng hô: Sát thủ Quang Minh. Ghi chú: Nhận tất cả đơn liên quan đến câu lạc bộ Quang Minh.
Giám đốc Trình nhìn xưng hô và ghi chú của Phương Hưu xong, khóe miệng không khỏi giật giật.
Thù oán cỡ nào đây?
Ngươi cướp quỷ khí của người ta, lại còn diệt môn người ta?
Mặc dù trong lòng phàn nàn thế nhưng giám đốc Trình không dám nói nhiều thêm một lời, đây tuyệt đối là người ác.
Trực tiếp lấy quỷ khí làm tiền cọc, thậm chí dám lộ mặt, không sợ đối đầu với ám sát, loại người này không phải bị điên thì là đang ẩn giấu quân bài rất sâu, bất kể là gì đều không dễ chọc.
Sau đó, giám đốc Trình bắt đầu đưa đơn cho Phương Hưu.
“Tinh! Ngài có đơn mới trên Đã Giết Chưa, mời chú ý kiểm tra.”
“Tinh! Ngài có đơn mới trên Đã Giết Chưa, mời chú ý kiểm tra.”
Phương Hưu mở ra nhìn, cơ bản đều là người của câu lạc bộ Quang Minh, có điều đúng là giá quá thấp, vì thế lâu rồi không có ai nhận.
Thông tin ghi chú: Con tiện nhân này lén lút qua lại với tám thằng khác sau lưng ta, vậy mà ả lại xếp ta ở vị trí thứ chín? Ả lừa tình cảm của ta, lừa tiền của ta, ả đáng chết!!!
Phần thưởng: 5 linh tệ.
Nhìn thấy 5 linh tệ, Phương Hưu tin những lời trong thông tin ghi chú, xem ra đúng là bị lừa hết tiền rồi, nếu không cũng sẽ không treo thưởng 5 linh tệ.
Hơn nữa rõ ràng người bị lừa sắp mất khống chế linh tính rồi, thế mà hắn ta còn không để ý chuyện Vương Yên Nhiên qua lại cùng lúc với tám người đàn ông, mà để ý chuyện mình xếp thứ chín? Khao khát thắng lợi chết tiệt này.
Phương Hưu chẳng còn lạ lẫm gì nữa, dù sao thì cũng là ngự linh sư, phát ngôn ra thứ kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu gì, hắn cũng không còn thấy lạ nữa.
Hắn đã thấy nhiều rồi.
Ví dụ như Lâm Tử Dương ái nhân tâm sĩ, Vương Yên Nhiên vừa lạnh vừa ướt, vừa co vừa bọc, Vương Nhị Ni không phải ta sai mà là cả thôn Hắc Thủy sai, tại sao không khuyên bảo ta như Trầm Linh Tuyết.
Bây giờ lại thêm qua lại với ta và tám người đàn ông khác, tại sao ta lại xếp thứ chín?
Phương Hưu miễn dịch rồi, hắn chỉ có thể nói, ừm, không sai, đây là thứ ngự linh sư có thể nói.
Thực ra Phương Hưu chê người khác nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ lại mấy lời của mình.
Ta muốn thế gian cảm thấy đau đớn! Lão bà! Không có ngươi ta sống thế nào đây! Không ai có thể giết ta mười tám lần xong còn có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật!
Cùng làm ngự linh sư, đừng chó chê mèo lắm lông.
“Hả? Phương tiên sinh, sao ngươi lại nộp đơn của Vương Yên Nhiên lại?” Giám đốc Trình kinh ngạc nói.
“Bởi vì Vương Yên Nhiên bị ta giết chết rồi.”
Phương Hưu bình tĩnh rút ra huy chương thân phận của câu lạc bộ Quang Minh trong túi quần, bên trên viết tên Vương Yên Nhiên.
Giám đốc Trình nhìn thấy huân chương xong thì đồng tử co lại.
Thái độ của hắn ta lại thêm phần cung kính: “Được rồi Phương tiên sinh, đợi chúng ta tra rõ Vương Yên Nhiên thực sự chết rồi, bọn ta sẽ trả thù lao cho ngài.”
“Đúng rồi, đơn của Lâm Tử Dương ta cũng giao rồi, hắn ta bị ta giết, có điều hắn ta vì linh tính mất khống chế, làm mất huy chương thân phận, thi thể bị ta nghiền nát cho chó ăn rồi nên có lẽ sẽ khó tra.”
Nghiền nát?? Cho chó ăn?
Giám đốc Trình bất giác nuốt nước bọt, giống như không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Hưu.
Đối với người có thể dùng khuôn mặt bình tĩnh nói ra những lời hung tàn thế này, có cung kính hơn nữa cũng không quá.