Phương Hưu vẫn không quên trong thành phố Lục Đằng còn có một quỷ dị mà bản thân háo hức trông mong đang ẩn trốn, đó là mộng yểm.
Hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, một khi bản thân rơi vào trạng thái suy yếu vì bị thương nặng, rất có khả năng hắn sẽ bị mộng yểm kéo vào mộng cảnh.
Người đàn ông kính vàng thấy Phương Hưu lao về phía mình thì kinh hãi, hắn ta chỉ là phụ trợ, làm gì có năng lực chống lại người mạnh như Phương Hưu.
Lúc này Mã Văn Bân – người từ đầu đến giờ chưa có hành động gì – cũng ra tay, chỉ thấy thất khiếu* của hắn ta bắt đầu chảy máu tươi đỏ sẫm.
*Thất khiếu: gồm hai hốc mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng.
Không chỉ thất khiếu, thậm chí đến cả lỗ chân lông trên người cũng bắt đầu chảy máu, trong nháy mắt, Mã Văn Bân biến thành người máu.
Máu tươi trên người hắn ta như phải chịu lực kéo nào đó, hóa thành mũi tên máu bắn về phía Phương Hưu.
Tóc Phương Hưu tung ra, hóa thành tấm khiên nghênh đón những mũi tên máu.
Xèo xèo!
Tiếng ăn mòn lập tức vang lên, chỉ thấy mái tóc hắn như gặp phải axit, chúng bắt đầu bị ăn mòn mãnh liệt.
Xoẹt!
Một ánh bạc lóe lên, Phương Hưu trực tiếp cắt đứt chỗ tóc bị ăn mòn.
Máu Mã Văn Bân có tính ăn mòn cực mạnh, không hổ là ngự linh sư nhị giai, đến cả tóc quỷ cũng có thể ăn mòn được.
Có điều máu nhiều hay tóc nhiều còn là một vấn đề đáng được suy ngẫm.
Sau đó tóc trắng của Phương Hưu dựng lên như gai nhím, vô số sợi tóc bắn ra như che trời lấp đất, phi về phía ba người kia.
Trong vô số sợi tóc kia còn lẫn cả mấy chục phi đao vàng sẫm.
Ngoài ra, mấy chục quỷ nô cũng đã bao vây lấy bọn họ.
Sắc mặt Mã Văn Bân bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi, mặc dù hắn ta không sợ đòn tấn công của Phương Hưu nhưng đàn em của hắn ta sợ.
Hắn ta không ngờ tới có một ngày bản thân cũng trải nghiệm cảm giác bị bao vây rồi tấn công.
Nghĩ tới lúc đầu hắn ta dẫn theo một đám người của câu lạc bộ Quang Minh đi đánh hội đồng người ta, không ngờ tới hôm nay lại lên voi xuống chó.
Hắn ta không ngừng vẩy máu, ngăn lại đòn tấn công che trời lấp đất kia, máu đỏ tanh tạo thành cái lồng màu đỏ, bao bọc lấy ba người.
Vô số đòn tấn công và quỷ nô đánh lên trên đó, tiếng ăn mòn xèo xèo liên tục vang lên.
Thế mà hắn ta có thể chắn được mọi đòn công kích.
Tóc trắng bị hòa tan, từng quỷ nô con thì mất tay, con thì thiếu chân.
Trong cái lồng đỏ truyền ra tiếng cười lạnh của Mã Văn Bân: “Phương Hưu, nếu như người chỉ có chút thủ đoạn này thì không thể đấu lại ta đâu.”
Phương Hưu bình tĩnh nói: “Ồ, vậy sao? Ngươi cảm thấy ngươi bảo vệ hai phế vật kia thì có thể kiên trì thêm bao lâu? Phạm vi phòng ngự càng lớn có nghĩa là sự tiêu hao càng nhiều. Mà ta chỉ cần tấn công, ngươi sẽ phải tiêu tốn gấp ba lần để phòng ngự ta.”
Vừa mới dứt lời, sắc mặt Mã Văn Bân lại trở nên khó coi bởi vì những gì Phương Hưu nói là thật.
Nếu như chỉ có một mình hắn ta, hắn ta sẽ không phải tiêu hao nhiều như thế, thậm chí còn có thể chủ động tấn công lại nhưng bây giờ, vì bảo vệ hai đàn em khiến hắn ta bị hao tổn nhiều gấp bội, chỉ có thể bị động chịu đánh, nếu cứ kéo dài, một khi linh tính khô cạn, hắn ta chết là điều không thể nghi ngờ.
Trong lúc nói chuyện, Phương Hưu vẫn không ngừng tấn công, quỷ nô thiếu tay chân không sợ sống chết mà cứ lao vào cái lồng màu máu.
Tóc trắng không ngừng bắn ta, lồng máu liên tục gợn sóng.
“Từ bỏ đi, từ bỏ hai gánh nặng kia đi, không cần phải vì chúng mà hy sinh mạng mình.” Giọng Phương Hưu không ngừng truyền vào lồng máu, giống như ác ma mê hoặc người khác.
Hai đàn em của Mã Văn Bân nghe xong, sắc mặt điên cuồng thay đổi.
“Hội trưởng, đừng nghe lời hắn, bọn ta là thuộc hạ trung thành nhất của ngươi, đừng từ bỏ bọn ta mà!”
Sắc mặt Mã Văn Bân u ám như đang suy nghĩ.
Mà lúc này, giọng Phương Hưu lại vang lên: “Mục tiêu của ta chỉ là một mình Mã Văn Bân, nếu như hai người phản bội, giúp ta giết Mã Văn Bân, ta có thể tha cho các ngươi, thậm chí đề cử các ngươi vào cục điều tra cũng không thành vấn đề.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt ba người đều thay đổi.
“Phương Hưu! Ngươi tưởng rằng bọn ta sẽ tin kế châm ngòi ly gián này của ngươi sao!” Mã Văn Bân cao giọng gào lên.
Sau đó hắn ta nói với hai người kia: “Các ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ các ngươi, lời thề khi mới gia nhập câu lạc bộ Quang Minh, các ngươi còn nhớ không, chỉ cần các ngươi còn thì câu lạc bộ Quang Minh mới còn tồn tại.”
“Hội trưởng...” Mắt người đàn ông đeo kính vàng lóe lên vẻ kích động, thế nhưng một giây sau, một mũi tên máu xuyên qua lồng ngực hắn ta.