Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 166 - Chương 166: Thiên Mệnh

Chương 166: Thiên mệnh Chương 166: Thiên mệnh

Người đàn ông mặt sẹo bên cạnh cũng bị vậy, hai người đều bị đâm xuyên, sau đó máu toàn thân không ngừng chảy ra ngoài, tất cả chảy hết về phía Mã Văn Bân.

“Hội trưởng, ngươi!” Mắt hai người như bị nứt ra.

Mã Văn Bân cười: “Các ngươi không thể trách ta, muốn trách thì trách Phương Hưu đi, đúng như lời hắn nói, nếu cứ bảo vệ hai phế vật như các ngươi, vậy người chết chắc chắn là ta, chi bằng đưa máu của các ngươi cho ta, để ta có thể thả lỏng tay chân, báo thù cho các ngươi. Còn câu lạc bộ Quang Minh à? Ngại quá, chỉ cần ta sống, câu lạc bộ Quang Minh mới tồn tại mãi mãi.”

Lúc nói chuyện, lồng máu biến mất để lộ ra Mã Văn Bân cả người toàn máu, và cả hai thuộc hạ nằm thoi thóp dưới đất.

Vèo vèo vèo!

Ngay khi Mã Văn Bân xuất hiện, vô số sợi tóc bắn qua.

Chỉ là vừa tiếp xúc với máu trên người Mã Văn Bân, đám tóc kia đều bị ăn mòn sạch.

Mã Văn Bân không nói dối, dựa vào thực lực của hắn ta, nếu không phải bảo vệ hai gánh nặng kia, hắn ta đã ra tay phản kích từ lâu, bởi vì tóc trắng của Phương Hưu vốn không thể phá vỡ tầng máu bao bên ngoài hắn ta.

Lúc này Phương Hưu hành động rồi, tóc trắng dài mãnh liệt bành trướng, bao phủ lấy Mã Văn Bân.

Mã Văn Bân cười lạnh: “Đúng là không nhớ lâu.”

Còn chưa đợi hắn ta làm ra hành động gì, hắn ta đã ngẩn ra tại chỗ.

Bởi vì tóc trắng không công kích hắn ta mà điên cuồng quay đầu, cắm vào trong cơ thể người đàn ông mặt sẹo và người đàn ông đeo kính vàng.

Mã Văn Bân cảm nhận được hơi thở quỷ dị càng lúc càng mạnh mẽ từ tóc trắng truyền tới, hắn ta đột nhiên nhận ra.

Hắn ta kinh hãi: “Khốn kiếp! Thế mà ngươi lại cắn nuốt linh tính của chúng!”

Phương Hưu bình tĩnh nhìn Mã Văn Bân: “Không phải ngươi cũng hấp thu máu của chúng sao?”

Nhất thời cảnh tượng trở nên kỳ quặc, trên người Mã Văn Bân bắn ra hai mũi tên máu, cắm vào cơ thể hai người kia giống như ống hút điên cuồng hút máu.

Mà trên đầu Phương Hưu, tóc trắng chia làm hai phần cắm trong cơ thể chúng điên cuồng hút linh tính.

Nói một cách chính xác, không phải Phương Hưu hút mà là tóc quỷ hút.

Tóc quỷ là quỷ dị, sinh ra đã phải cắn nuốt linh tính.

Nhất thời, Phương Hưu và Mã Văn Bân đều được ăn no, chỉ tiếc cho người đàn ông mặt sẹo và người đàn ông kính vàng.

Phương Hưu vừa bị hao tổn không ít tóc trắng, giờ đây hắn đã có linh tính bổ sung lại.

Hai bên đều lấy được thứ mình cần.

Rất nhanh hai người đàn ông mặt sẹo và kính vàng kia đều bị hút khô.

Trận chiến bắt đầu được triển khai.

Phương Hưu khống chế tóc trắng không ngừng tấn công Mã Văn Bân, Mã Văn Bân lại bắn máu đã hóa thành mũi tên từ lỗ chân lông ra.

Mà trong lúc hai người chiến đấu kịch liệt, bên ngoài, ở rìa thành phố Lục Đằng, hai bóng người đang nhàn tản đứng trên cao, nhìn bao quát toàn bộ thành phố.

Hai người này đều mặc quần áo đen, che kín da dẻ toàn thân, không để lộ chút nào ra ngoài.

Trên mặt đeo mặt nạ Poker, một cái là A bích, một cái là K bích.

“Người của tổng bộ cục điều tra đang trên đường tới thành phố Lục Đằng, lão K, ngươi đi ngăn cản đi.”

K bích gật đầu: “Ngăn cản thì không thành vấn đề, chỉ là không biết tổng cục điều tra phái kẻ nào tới, nếu là một trong số mấy người kia, ta không cản nổi.”

“Bây giờ tổng bộ tự lo cho mình còn chẳng xong, nội bộ không ngừng chia rẽ, cạnh tranh, mấy tên có chiến lực đứng đầu kia sẽ không dễ dàng rời tổng bộ.” A bích lạnh lùng nói.

“Ừm, nếu đã như thế thì không có vấn đề gì, chỉ là người trong thành phố Lục Đằng không ngừng trốn đi, sự sợ hãi mà mộng yểm thu được sẽ ngày càng ít, trình độ này, làm sao có thể thăm dò ra được khả năng của Dương Minh?”

A bích lười lạnh: “Chả sao cả, ta sẽ ra tay phong tỏa thành phố Lục Đằng lại, tất cả mọi người trốn không thoát, hơn nữa ta đã góp sức thêm cho mộng yểm, đưa khí độc sợ hãi mà tổ chức mới nghiên cứu ra vào trong thành phố Lục Đặc để làm tăng tốc độ tiến hóa cho hắn ta.”

Hiển nhiên K bích cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi làm thế không sợ Dương Minh sẽ chết ở thành phố Lục Đằng sao? Viện trưởng chưa từng nói muốn giết Dương Minh, nếu giết hắn ta rồi, lễ vật viện trưởng chuẩn bị cho hắn ta ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn phải làm sao?”

“Hừ! Dương Minh là người viện trưởng coi trọng, nếu như hắn ta chết dễ dàng như thế, vậy chẳng phải viện trưởng nhìn nhầm hắn ta sao rồi, đến lúc đó ta sẽ thay Dương Minh nhận quà của viện trưởng.

“Ngươi điên rồi à! Ngươi muốn làm trái lệnh của viện trưởng sao?”

“Ta không có ý định làm trái lệnh của viện trưởng, ta chỉ muốn xem xem Dương Minh có tư cách nhận quà của viện trưởng không thôi, dựa vào đâu người được viện trưởng chọn trúng lại là hắn ta! Hắn ta có gì chứ! Không phải chỉ dựa vào may mắn thôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment