Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 167 - Chương 167: Tại Sao Ngươi Lại Khắc Tên Ngươi Lên Quỷ Khí Của Ta (1)

Chương 167: Tại sao ngươi lại khắc tên ngươi lên quỷ khí của ta (1) Chương 167: Tại sao ngươi lại khắc tên ngươi lên quỷ khí của ta (1)

K bích lắc đầu: “Hắn ta đã thức tỉnh lên tam giai rồi, bây giờ năng lực của hắn ta không phải may mắn mà là thiên mệnh.”

“Ha ha, thiên mệnh thì thế nào, chẳng phải dựa vào ta mới thăng cấp được sao, lúc đó ta định giết Bạch Tề để kích thích hắn ta thăng cấp, không ngờ tới Bạch Tề chưa chết, hắn ta đã thăng cấp rồi, xét từ điểm này đúng là có chút thiên mệnh đấy. Nhưng mà thiên mệnh của hắn ta quá yếu, nếu không phải viện trưởng phó thác, lúc đó ta có thể giết chết hắn ta một cách dễ dàng.”

K bích nhìn A bích đang dần trở nên điên cuồng, hắn ta không phản bác lại, bởi vì hắn ta biết lúc này A bích sẽ không nghe vào bất cứ thứ gì.

Xét từ quan điểm của K bích, bất kể quá trình thế nào, nhưng luận kết quả, đúng là thiên mệnh của Dương Minh đã phát huy tác dụng, bởi vì có thiên mệnh nên hắn ta đã được viện trưởng nhìn trúng.

Bởi vì được viện trưởng nhìn trúng nên A bích có thể giết nhưng không dám giết hắn ta, lại còn phải giúp hắn ta thăng cấp.

Kể cả nói có thể dễ dàng giết chết Dương Minh nhưng kết quả lại là vì đủ mọi nguyên nhân, người ta không chỉ không chết mà còn ngày càng mạnh hơn, đây không phải thiên mệnh thì là gì?

Rất nhanh, K bích đã biến mất trong màn đêm.

Mà A bích lạnh lùng quan sát cả thành phố Lục Đằng, sau đó cả người hắn ta đã hóa thành cái bóng đen như mực, hai tay đập mạnh xuống đất.

“Rơi vào màn đêm vĩnh hằng đi!”

Sau khi hắn ta gào lên một tiếng, bóng đen vô tận từ bàn tay tràn ra, không ngừng lan khắp thành phố Lục Đằng.

Chỉ thấy một cái lồng màu đen như mực bao phủ, khóa chặt toàn bộ thành phố.

Thành phố Lục Đằng vốn chìm trong bóng đêm bỗng chốc trở nên tối đen hơn, ánh trăng trên trời cũng bị bóng tối cản lại bên ngoài.

Làm xong tất cả, A bích có vẻ kiệt sức, bóng tối trên người hắn ta nhạt đi không ít, có điều hắn ta chẳng để tâm, hắn ta hóa thành bóng tối chìm vào trong thành phố Lục Đằng.

Hắn ta phải tạo ra nỗi sợ hãi, phóng thích khí độc sợ hãi, sau đó thả toàn bộ quỷ dị ẩn trong ngóc ngách ra ngoài.

Thành phố Lục Đằng là một thành phố lớn, sự kiện quỷ dị thường xuyên xảy ra, nếu không ngự linh sư cũng sẽ không bận rộn như thế.

Chỉ là những quỷ dị kia có địa điểm đặc thù cố định, có con ẩn trong bóng tối, hoặc là nơi hẻo lánh ít người, việc hắn ta cần làm hiện giờ là tập trung toàn bộ quỷ dị về trung tâm thành phố, giúp đỡ mộng yểm gặt hái được thật nhiều nỗi sợ.

...

...

Câu lạc bộ Quang Minh.

Phương Hưu và Mã Văn Bân đã chiến đấu đến giai đoạn kịch liệt.

Cả hành lang đã bị phá nát, khắp nơi là vết máu và tóc vụn, mảnh thủy tinh vương khắp mặt đất.

Lúc này mắt phải Phương Hưu đã biến thành trạng thái huyết đồng, hắn lợi dụng huyết đồng đánh lén Mã Văn Bân.

Nhưng Mã Văn Bân không hổ là hội trưởng câu lạc bộ Quang Minh, là người nổi bật trong số ngự linh sư nhị giai, chiến lực của hắn ta không phải loại nửa vời như Vương Nhị Ni có thể so sánh được.

Đối mặt với đòn tấn công của huyết đồng, hắn ta chẳng hề sợ hãi, đến cả đôi mắt cũng được máu tươi che phủ, hắn ta hoàn toàn không xem trọng đòn tấn công của huyết đồng.

Phương Hưu đã dự đoán được tình hình này từ trước, bởi vì theo tính cách điên cuồng của Lâm Tử Dương, nếu như hắn ta đánh bại được Mã Văn Bân, hắn ta đã làm hội trưởng từ lâu rồi, hà cớ gì phải chịu đứng dưới Mã Văn Bân.

Vì thế Mã Văn Bân chắc chắn có thủ đoạn chống lại huyết đồng.

Phương Hưu cũng thử dùng dao phẫu thuật để tấn công cận chiến, chỉ cần rạch một vết phương thôi là có thể giành chiến thắng, nhưng Mã Văn Bân cả người toàn máu tươi, hắn không có cơ hội áp sát, một khi tiến lại gần, máu tươi trên người Mã Văn Bân sẽ bạo phát mãnh liệt, ép Phương Hưu lùi về.

Cảnh tượng nhất thời rơi vào thế cứng nhắc, trước khi máu tươi của Mã Văn Bân chưa bị tiêu hao cạn kiệt, đúng là Phương Hưu không có biện pháp tốt để giết chết hắn ta, vì thế kế hoạch hiện tại là phải liều để hắn ta tiêu hao hết máu.

Phương Hưu không hề sợ tiêu hao sức mạnh vì tóc hắn là tóc quỷ, thứ bị tiêu hao cũng là tóc quỷ.

Nhưng thứ Mã Văn Bân tiêu hao là máu của bản thân hắn ta.

Hiển nhiên Mã Văn Bân cũng ý thức được điểm này, hắn ta biết nếu cứ kéo dài thời gian, bản thân hắn ta thua là điều không thể nghi ngờ.

“Phương Hưu, nếu cứ giằng co thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, hay là cùng dừng tay?”

Phương Hưu không thèm để ý đến hắn ta mà tiếp tục tấn công.

Trên mặt Mã Văn Bân hiện lên vẻ căm giận: “Phương Hưu! Ngươi lấy linh tệ của ta, lại còn cướp cả quỷ khí nữa, ngươi chiếm mọi của hời rồi, tại sao cứ phải khăng khăng liều tới ngươi chết ta sống!”

“Linh tệ của ngươi? Quỷ khí của ngươi? Rõ ràng đó là của ta!” Phương Hưu bình tĩnh nói.

Bình Luận (0)
Comment