Một câu đủ để khiến Mã Văn Bân tức ói máu.
“Của ngươi cái ĐM! Linh tệ thì thôi đi nhưng trên chân nến thanh đồng kia khắc tên ta!”
“Hả? Sao ngươi lại khắc tên ngươi lên quỷ khí của ta?”
“Con mẹ ngươi!” Mã Văn Bân bùng nổ, từ trước đến nay hắn ta chưa từng thấy ai mặt dày mày dạn thế này.
Loại người gì mới có thể nói ra những lời không liêm sỉ mà mặt không biến sắc, tim không đập nhanh thế này?
Mặc dù Mã Văn Bân giận nhưng hắn ta cũng không mất đi lý trí, hắn ta biết rõ cứ tiếp tục thế này, máu của hắn ta sẽ chảy cạn khô.
Hắn ta chỉ đành nén giận: “Phương Hưu, rốt cuộc ngươi có thù oán gì với câu lạc bộ Quang Minh? Rõ ràng là ngươi giết chết Vương Yên Nhiên và Lâm Tử Dương trước, bọn ta không làm phiền ngươi thì thôi, ngươi lại còn đánh tới cửa, ngươi có nói lý không thế!”
“Không chỉ có thế.” Phương Hưu bình tĩnh lắc đầu: “Em họ ngươi cũng là do ta thuê người giết.”
Mã Văn Bân sửng sốt, sau đó gào lên giận dữ: “Phương Hưu, ĐM, rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Câu lạc bộ Quang Minh bọn ta đắc tội gì ngươi mà ngươi khăng khăng phải đuổi cùng giết tận!”
“Ta chỉ vì đề phòng các ngươi tìm ta báo thù mà thôi, dù sao ta cũng giết người của câu lạc bộ Quang Minh rồi, chắc chắn ngươi sẽ tìm ta báo thù, vì thế để cho an lòng, ta vẫn nên giết chết ngươi vậy.”
Mã Văn Bân nghe Phương Hưu nói xong thì chỉ cảm thấy hoang đường, vì đề phòng bọn hắn báo thù?
Ta báo thù rồi sao?
“Phương Hưu, ngươi có muốn nghe xem bản thân nói gì không! Con mẹ nó, có phải ngươi sắp biến dị rồi không? Nếu ngươi sắp biến dị rồi thì rít một tiếng, ta có linh hương đấy!”
Phương Hưu nghe thấy hai chữ linh hương thì nhớ ra cảnh tượng bị linh hương vấy bẩn tâm linh lúc trước, hắn đột nhiên ra tay ác liệt hơn.
Đúng vào lúc này, sau khi cùng tung đòn tấn công xong, họ không hẹn mà cùng nhanh chóng lùi lại để kéo giãn khoảng cách.
Cả hai nhìn nhau mà không nói gì.
Phương Hưu nhíu chặt lông mày, Mã Văn Bân thì nghi ngờ nhìn bốn phía.
Phương Hưu nhíu mày vì hắn phát hiện ra thế mà quỷ dị hư ảo đang phiêu đãng trong tòa cao ốc bỗng dưng biến mất rồi.
Còn Mã Văn Bân phát hiện ra gì đó không đúng, không biết từ bao giờ, xung quanh phảng phất hơi thở của quỷ dị.
“Đây là... quỷ vực!” Mã Văn Bân sợ hãi biến sắc.
Hắn ta là ngự linh sư cấp hai, các giác quan nhạy bén hơn Phương Hưu nhiều.
Lòng Phương Hưu hơi dao động.
Quỷ vực sao?
Chẳng trách quỷ dị hư ảo xung quanh biến mất rồi, bởi vì bản thân hắn đã thoát khỏi thế giới hiện thực, bước vào trong quỷ vực, giống như trước đây bước vào quỷ vực bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Lúc này Phương Hưu lờ mờ cảm nhận được hởi thở quỷ dị quen thuộc.
Là mộng yểm.
Bản thân bước vào trong mộng cảnh của mộng yểm rồi sao?
Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao đột nhiên xảy ra chuyện này?
Không đúng, cảm giác không giống như lần bước vào mộng cảnh trước đó!
Lẽ nào mộng yểm đã mạnh mẽ đến mức đủ để dùng mộng cảnh làm ảnh hưởng tới hiện thực, vì thế mới hình thành nên quỷ vực mộng cảnh.
Tại sao mộng yểm lại đột nhiên mạnh mẽ hơn?
“Phương Hưu, đây là quỷ vực! Quỷ vực này có thể lặng lẽ kéo ta và ngươi vào đây chứng tỏ thực lực của quỷ dị này rất mạnh, bây giờ không phải lúc ta và ngươi đánh nhau, hay là dừng tay đi.”
Đáp lại Mã Văn Bân là hàng nghìn cây châm bằng tóc trắng.
Sắc Mã Văn Bân khó coi, hắn ta lại tiêu tốn máu để cản hàng ngàn cây châm tóc kia lại.
“Phương Hưu, ngươi đừng có ngang ngược, rốt cuộc giữa ta với ngươi có thù oán gì, tình hình đến nước này rồi còn phải quyết sống chết sao?”
Đúng vào lúc này, hành lang đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Hai người nhìn về phía tiếng âm thanh phát ra, không biết từ bao giờ, sâu trong hành lang đã bị chiếc lồng đen vây lại.
Một bóng người cao lớn chậm rãi từ trong đi ra.
Đó là một quỷ dị cao đến ba mét, rộng hai mét, cả người lõa lồ đầy máu đỏ tươi.
Nó mang lại cho người ta cảm giác như một người béo năm trăm cân bị lột da ra.
Máu thịt trên người nó như những khối u, rung lên theo từng bước chân, mỗi một bước đi, trên nền đất đều để lại những dấu chân đỏ tanh kinh tởm.
Quỷ dị này thực sự quá béo, nó xuất hiện trong hành lang, gần như cả người đều chặn kín hành lang lại, cánh tay, cẳng chân cọ sát tường, vạch ra từng vết máu.
Thấy quỷ dị xuất hiện, sắc mặt Mã Văn Bân điên cuồng thay đổi, hắn ta vội nói với Phương Hưu: “Phương Hưu, quỷ dị đã xuất hiện rồi, bất kể giữa ta và ngươi có thù oán gì, bây giờ cách tốt nhất là bắt tay nhau đối phó với quỷ dị, đối mặt với quỷ dị, chỉ có nhân loại mới đứng cùng một chiến tuyến với nhau.”
Phương Hưu gật đầu nói: “Đúng là nên bắt tay, có điều... là ta bắt tay với nó.”