Trong lòng Mã Văn Bân đột nhiên dâng lên dự cảm không lành.
Sau đó chỉ thấy tóc trắng của Phương Hưu đột nhiên dài ra, sau đó bao bọc bản thân hắn kín kẽ.
Nhất thời hắn như biến thành những quỷ nô tóc đen kia, nhưng thứ bọc hắn lại là tóc trắng.
Khi cả người Phương Hưu bị tóc trắng bao phủ, Mã Văn Bân cảm nhận được hơi thở thuộc về con người trên người Phương Hưu đã biến mất.
Nói một cách chính xác, toàn bộ hơi thở con người đã bị tóc trắng ngăn cách bên trong, thứ bao phủ bên ngoài là hơi thở quỷ dị từ tóc quỷ.
Thấy cảnh tượng này, Mã Văn Bân sững sờ.
“Mẹ nó!”
Còn có loại thao tác thế này sao?
Nhìn thấy quỷ dị huyết nhục và Phương Hưu chậm rãi đi về phía mình, Mã Văn Bân sốt ruột rồi.
Lúc này hắn ta đã hoàn toàn bước vào đường chết, bên trái là Phương Hưu, bên phải là quỷ dị huyết nhục, hai người chặn đứng hai đầu hành lang, Mã Văn Bân bị kẹp ở giữa không thể trốn thoát.
Mặt hắn ta lộ ra vẻ điên cuồng khi sắp chết, cuối cùng, hắn ta nghiến răng lựa chọn lao về phía quỷ dị.
Suy nghĩ của hắn ta rất đơn giản, trước đó hắn ta đấu với Phương Hưu nửa này cũng không làm gì được đối phương, vì thế lựa chọn tìm điểm đột phá chỗ Phương Hưu không bằng chọn đấu với quỷ dị còn chưa hiểu rõ kia.
Nói không chừng quỷ dị này không mạnh như vẻ ngoài thì sao?
Mã Văn Bân hóa thân thành người máu, điên cuồng lao về phía quỷ dị huyết nhục.
Ầm!
Hắn ta đấm một quyền, máu trên người bắn tung tóe, hóa thành một dòng chảy màu đỏ đâm mạnh vào lồng ngực quỷ dị huyết nhục.
Rầm!
Đấm xong một đấm, lồng ngực của quỷ dị huyết nhục trực tiếp bị xuyên thủng.
Mã Văn Bân thấy thế thì sung sướng, hắn ta biết mình cược đúng rồi, quỷ dị này không mạnh.
Thế nhưng hắn ta vui mừng chưa được bao lâu, quỷ dị huyết nhục như chịu phải kích thích, nó phát ra tiếng gào điên dại.
Sóng âm lan ra bằng mắt thường cũng trông thấy được, màng nhĩ chấn động.
Nó càng bành trướng hơn, thể hình cũng ngày một lớn, lỗ thủng trên lồng ngực đã được máu thịt lấp đầy, máu thịt chen chúc vào tất cả chỗ trống trên hành lang.
Dù cho như thế, nó vẫn tiếp tục bành trướng, trần nhà, bốn mặt tường truyền đến tiếng kêu răng rắc.
Trong lòng Mã Văn Bân biết không ổn rồi nhưng lúc này đòn tấn công của Phương Hưu cũng đã tới sau lưng hắn ta.
Hắn ta nghiến răng, đầu tiên dùng máu ngăn cản sự công kích của tóc trắng, sau đó mặc kệ mọi chuyện, hắn ta lại đấm về phía quỷ dị huyết nhục.
Dòng máu đánh thẳng lên người nó.
Thế nhưng lần này, chuyện kỳ lạ xảy ra, chỉ thấy quỷ dị huyết nhục như quả bom, sau khi bị đấm, cơ thể nó xảy ra phản ứng hóa học.
Nó nổ đoàng một cái.
Máu thịt, cục u, nội tạng, ruột gan đẫm máu bắn đầu hành lang, nền nhà, trần nhà, tường nhà...
Tự bạo sao?
Mặc dù ảnh hưởng của vụ nổ không hề nhỏ nhưng hai người một người có máu bảo vệ, một người có tóc bảo vệ nên chỉ bị tiêu hao một chút là có thể thành công ngăn chặn được quả bom máu thịt này.
Mã Văn Bân không kịp nghĩ nhiều, mắt thấy chướng ngại trước mặt biến mất, hắn ta vội vàng trốn đi.
Thế nhưng vào lúc này, trước mặt hắn ta lại có một bức tường bằng máu thịt được dựng lên!
Đám thịt sau khi bị nổ thành thịt vụn vương vãi trên đất bắt đầu sinh trưởng như vật thể sống.
Chúng bành trướng, tăng trưởng, sau đó nối liền lại với nhau tạo thành một bức tường máu thịt.
Ngay khi bức tường máu thịt xuất hiện, đám thịt vương vãi khác cũng sinh trưởng rồi gắn vào đó.
Chỉ trong nháy mắt, cả hành lang bị máu thịt bao phủ, tạo thành một hành lang máu thịt.
Máu thịt kia không ngừng rục rịch, thậm chí còn có axit mang tính ăn mòn từ trong đó thấm ra, hai người Mã Văn Bân và Phương Hưu như bị rơi vào trong dạ dày của sinh vật sống nào đó.
Xoạt xoạt!
Hành lang thịt đột nhiên thò ra vô số xúc tu như nanh thịt, chúng lao về phía Mã Văn Bân.
Phương Hưu không bị tấn công, hiển nhiên quỷ dị huyết nhục đã xem hắn là quỷ dị rồi.
Đương nhiên nhân loại sẽ được ưu tiên xếp trước đồng loại.
Có điều mặc dù Phương Hưu không chủ động công kích nhưng dịch dạ dày cũng ăn mòn không ít tóc trắng của hắn.
May mà tóc trắng đang không ngừng tự mọc dài ra, vẫn kiên trì thêm được một khoảng thời gian nữa.
So ra thì Mã Văn Bân bị tấn công không may mắn được như thế.
Nanh thịt lít nha lít nhít tấn công hắn ta từ bốn phương tám hướng.
Hắn ta chỉ có thể không ngừng vẩy máu, chống lại đám nanh thịt kia.
Thế nhưng nanh thịt có thể phóng thích dịch dạ dày mang tính ăn mòn cực mạnh, máu của Mã Văn Bân không thể phát huy quá nhiều tác dụng.
“A!”
Sau đó trong tiếng kêu gào tuyệt vọng của Mã Văn Bân, nanh thịt vây quanh hắn ta, chúng như vô số con đỉa nước, điên cuồng hút máu hắn ta.