Điều này cũng có nghĩa là từ lúc bắt đầu hắn đã sai phương hướng.
Không phải là giết chết một người giống hệt mình và có thể rời khỏi nghĩa trang mà là cả hai người giống hệt nhau cùng rời khỏi nghĩa trang.
Bảo sao dù trước đó có nghĩ cách giết đối phương như thế nào thì cũng vẫn không thể rời khỏi đây, thì ra điểm mấu chốt nằm ở chỗ này.
“Hưu ca, sao người không đi? Có phải trong nghĩa trang có vấn đề không?” Triệu Hạo lo lắng hỏi.
Phương Hưu quay đầu lại, bình tĩnh nhìn đám người.
“Tiếp theo đây ta sẽ nói một điều quan trọng, ta hy vọng tất cả mọi người đều nghe nghiêm túc.”
Phương Hưu vừa dứt lời trong lòng mọi người đều cảm thấy dao động, nâng lên 200% tinh thần, tập trung lắng nghe.
“Nghĩa trang này rất đặc biệt, nó là một không gian đặc biệt, tất cả mọi người sau khi vào trong đều sẽ rơi vào trạng thái sinh tử chồng chất, mỗi người sẽ bị tách thành hai người giống hệt nhau, chỉ khi cả hai còn sống thì mới có thể gọi rời khỏi nghĩa trang, nếu một bên chết thì trạng thái sinh tử chồng chất kia sẽ mất cân bằng và nghiêng về bên tử mà tan vỡ.
Đến lúc đó ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại trong nghĩa trang.
Đây cũng là ý nghĩa của câu [Cấm địa của người chết, người sống đi vào].”
Đám người nghe Phương Hưu nói xong cảm thấy mờ mịt, chẳng hiểu gì cả.
Cái gì chồng chất? Trạng thái sinh tử chồng chất là cái gì? Bản thân chia thành hai người là sao?
Nếu không phải trước đó Phương Hưu thể hiện kỹ năng thần kỳ khiến đám người kinh ngạc, thì lúc này mọi người sẽ coi là hắn đang nói khùng nói điên.
“Đội trưởng Phương, ngài có thể nói đơn giản một chút không, ta nghe không hiểu lắm.”
Đối với sự khó hiểu của đám người, Phương Hữu rất thông cảm.
Bởi vì họ chưa từng vào nghĩa trang một lần nào nên họ không thể hiểu được.
“Mọi người không cần hiểu, chỉ cần làm theo mệnh lệnh của ta là có thể sống ra khỏi nghĩa trang, còn nếu có người gây rối thì cứ để hắn ở lại nghĩa trang này mãi mãi đi, ta sẽ không cứu.”
Lời nói của Phương Hưu rất lạnh lùng, nhưng ở trong quỷ vực lại khiến cho người ta có cảm giác an toàn.
Ở đây thánh mẫu không thể sống nổi, chỉ có người máu lạnh vô tình mới có thể sống sót.
“Đã rõ!”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên ngự linh sư trải qua chuyện kỳ lạ, họ cảm thấy Phương Hưu nói rất hợp lý.
Đã chỉ cho đường sống, ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được, nếu như vậy mà vẫn còn đi sai thì chết cũng đáng.
“Nhớ kỹ sau khi các ngươi vào bên trong, một người sẽ bị nhốt vào trong quan tài, nhưng đừng hoảng sợ, chờ người ở bên ngoài cứu là được, cũng không được tấn công, không được có suy nghĩ giết chết bản sao giống hệt mình, dù là ai trong bất cứ hai người chết đều sẽ phải ở lại nghĩa trang này mãi mãi.”
Nói xong Phương Hưu liền dẫn đám người vào nghĩa trang.
Dù là bản chính hay là bản sao thì đều có ký ức giống hệt nhau, cho nên Phương Hưu nói như vậy cũng là để cho tất cả bản sao nghe.
Lại vào nghĩa trang một lần nữa, Phương Hưu trực tiếp ra lệnh: “Tất cả mọi người đi tìm bia mộ có tên giống mình, sau đó mở quan tài ra và bản thân ở bên trong đi ra.”
“Vâng, đội trưởng Phương!”
“Được Hưu ca!”
Sau mấy phút, từng ngôi mộ đều được đào lên, đám người ngạc nhiên nhìn một người giống hệt mình đi ra từ bên trong.
Khác với hai lần trước, không hề có người ra tay tấn công, họ đều biết người trước mặt là chính bản thân mình.
Phương Hưu cũng nhanh chóng mở phần mộ của mình ra.
Phương Hưu còn lại vẻ mặt bình tĩnh nằm trong đó, hai người nhìn nhau không nói gì.
Hai người giống hệt nhau đứng cùng một chỗ, liếc mắt nhìn đám người.
“Tập hợp.” X2
Cả hai Phương Hưu đồng thanh nói.
Đám người lập tức dẫn người giống mình đi đến.
Họ không thể biểu hiện bình tĩnh như hai Phương Hưu được, vẻ mặt rất kỳ lạ.
Dù lai ai nếu nhìn thấy một người giống hệt mình đều không thể bình tĩnh được.
Như bình thường, nếu hai người giống hệt nhau nhìn thấy nhau thì sẽ ra tay tấn công đối phương.
Bởi vì cả hai đều không muốn mình bị đối phương thay thế.
Nhưng bởi vì Phương Hưu đã dặn trước nên đám người tạm thời có thể chung sống hòa bình.
“Tất cả mọi người đi theo ta.” X2
Cả hai Phương Hưu đều đồng thanh nói, đám người liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy tình cảnh này rất kỳ quái.
Nói xong, hai Phương Hưu đều không quan tâm đến đám người, trực tiếp đi về phía lối ra của nghĩa trang.
Cả hai Phương Hưu đồng thời bước ra khỏi nghĩa trang, cũng ngay khoảnh khắc ấy một kỳ tích đã xuất hiện.
Ở trên người của hai Phương Hưu đều phát ra ánh sáng, dường như cả hai đều ở sai không gian, đang từ từ chồng chất lên nhau và biến thành một Phương Hưu.
Mà lúc này Phương Hưu cũng thành công rời khỏi nghĩa trang.
Xuất hiện trước mặt hắn là đầu cầu thang dốc theo sườn núi, thông lên đỉnh núi.