Nhìn lên đỉnh núi có thể mơ hồ nhìn thấy một cái cửa lớn được sơn màu đỏ, trên cái cửa đỏ kia đã có không ít chỗ sơn bị bong ra, thấp thoáng như một con quỷ hung ác, miệng đầy máu, những bậc thang bằng đá giống như cái lưỡi dài của nó, trải dài từ đỉnh núi đến chân núi.
Từng người trong đám Triệu Hạo nhanh chóng ra khỏi nghĩa trang.
Phương Hưu nhìn kỹ lại thì nhận ra Trình Tân Nguyên đã biến mất.
Đám người cũng nhanh chóng nhận ra điều này, kinh ngạc hỏi: “Trình Tân Nguyên đâu? Sao hắn còn chưa ra?”
Đám người nhìn về phía nghĩa trang, nhìn thấy 2 Trình Tân Nguyên giống hệt nhau đang đánh nhau.
“Ngươi điên rồi! Tại sao bỗng nhiên ngươi lại muốn tấn công ta! Ngươi không muốn rời khỏi đây sao?”
“Hừ, rời đi sao? Người rời đi là ngươi, không phải ta!”
“Ngươi có ý gì! Không phải là chúng ta cùng nhau đi sao?”
“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, ngươi nghĩ cái gì ta đều biết rõ, vậy nên ngươi không phải giả vờ với ta! Ngươi là Trình Tân Nguyên ở ngoài, mà ta là Trình Tân Nguyên ở trong quan tài, theo như những gì Phương Hưu nói lúc trước, ngươi là người ở trạng thái sinh mà ta là người ở trạng thái tử!
Lát nữa ra ngoài cũng chỉ còn có trạng thái sinh là ngươi, mà ta sẽ tất nhiên biến mất! Ta được sinh ra bởi vì có nghĩa trang, rời khỏi nghĩa trang ắt sẽ chết!”
Trình Tân Ngyên ở trạng thái sinh lo lắng: “Người đang nói nhảm cái gì thế, hai ta vốn là một, ngươi có biết nếu bây giờ ngươi làm như vậy thì dù là ai cũng không thể nào rời khỏi đây!”
Trình Tân Nguyên ở trạng thái tử cười lạnh: “Không thể rời khỏi thì đừng rời khỏi nữa, ít ra ta vẫn có thể sống, còn nếu rời khỏi đây ta sẽ hoàn toàn biến mất! Dựa vào đâu mà ta chết mà ngươi vẫn được sống?”
Đám người nghe thấy hai Trình Tân Nguyên nói chuyện với nhau liền cảm thấy sợ hãi, họ chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Đám người nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ, lẽ nào đây là phúc của người ngốc sao?
Bởi vì Trình Tân Nguyên thông minh nghĩ đến vấn đề này mà không ra được đấy sao?
Phương Hưu bình tĩnh nhìn tình cảnh này, lập tức ra lệnh: “Lên núi.”
Trình Tân Nguyên ở trạng thái sinh bỗng hoảng sợ: “Phương Hưu, ngươi mau cứu ta! Mau giúp ta giữ hắn lại!”
Trình Tân Nguyên ở trạng thái tử cũng hoạng sợ như vậy: “Phương Hưu, nếu ngươi không ra tay ta sẽ tự sát để hắn ở lại đây mãi mãi!”
“Đúng là hai tên vô dụng, trước đó ta đã nói rồi, nếu có người đi sai ta sẽ không ra tay cứu. Quả nhiên người thông minh luôn biết tự chui đầu vào rọ.”
Nói xong, Phương Hưu không thèm để ý hai người, trực tiếp dẫn đám người leo thang đá lên núi.
Mỗi người một vẻ mặt nhìn Phương Hưu rời đi, lại nhìn Trình Tân Nguyên đang ở bên trong nghĩa trang, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cuối cùng cất bước theo Phương Hưu.
Nhìn thấy đám người rời đi, Trình Tân Nguyên ở trang thái sinh tức giận: “Phương Hưu! Ngươi thấy chết không cứu! Nếu ta còn sống ra ngoài, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Trình Tân Nguyên ở trạng thái tử cười lạnh: “Ngươi đừng có trách người khác, có trách thì tự trách chính mình, ai bảo ngươi lại có suy nghĩ ích kỷ này?”
“Ngươi đánh rắm! Người ích kỷ là ngươi, là ngươi không muốn biến mất, mẹ nó đây trách ngươi, nếu không tại ngươi ta đã sớm rời khỏi đây.”
“Ha ha ha, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, ngươi ghét ta đến mức nào thì ghét mình đến mức ấy. Ngươi ích kỷ đến mức bản thân mình cũng không nhận ra.”
“Tất cả mọi người chỉ được đi trên những bậc lẻ, bậc chẵn không được giẫm vào.” Phương Hưu ra lệnh nói.
Dù đám người không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Bậc thang đá lên núi rất to, khoảng cách tương đối rộng, một số người chân ngắn phải nhảy, ví dụ như Bàn Tử và Triệu Hạo.
Chân dài như Phương Hưu và Trầm Linh Tuyết thì chỉ cần bước rộng ra một chút là có thể vượt qua một bậc thang.
Đi được một lát, Bàn Tử hoạt bát không nhịn được hỏi: “Hưu ca, tại sao chỉ được đi ở bậc thang lẻ?”
Hắn ta vừa hỏi là đám người liền vểnh tai hóng hớt theo.
Thật ra họ đã muốn hỏi vấn đề này lâu rồi, nhưng không thân với Phương Hưu mà Phương Hưu khiến người ta cảm thấy rất lạnh lùng, không dễ giao tiếp nên không ai dám hỏi.
Phương Hưu bình tĩnh trả lời: “Bậc thang này là lưỡi của quỷ, mà cửa lớn màu đỏ ở đỉnh núi là miệng của nó, nếu đi vào bậc số chẵn thì sẽ kích hoạt quy luật giết người, nó sẽ sống lại, dùng lưỡi quấn tất cả mọi người lại, sau đó ăn hết.”
Nghe vậy, đám người liền sởn tóc gáy, họ nhìn chằm chằm bậc thang dưới chân, nghĩ đến đây là lưỡi của quỷ liền sợ mất mật, sợ bất cẩn bước sai sẽ làm quỷ sống dậy.
Phương Hưu dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói ra lời cực kỳ đáng sợ.
Sắc mặt của Bàn Tử tái nhợt, chân hơi run run, đứng không vững suýt nữa giẫm phải bậc chẵn.
Đám người nhìn thấy vậy liền thấy sợ hãi, hồn lìa khỏi xác.