Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 203 - Chương 203: Không Cứu Một Lần Là Sai Lầm Của Ta Sao (1)

Chương 203: Không cứu một lần là sai lầm của ta sao (1) Chương 203: Không cứu một lần là sai lầm của ta sao (1)

Mà lúc này, bóng dáng của Bàn Tử biến mất ngay tại chỗ, thuấn di tới bậc thang số lẻ.

“Hộc hộc hộc… Nguy hiểm thật, may mà ta biết thuấn di.” Bàn Tử không ngừng vỗ ngực mình, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt.

Đám người thì trợn mắt lườm hắn ta.

“Bàn Tử, ngươi cẩn thận một chút! Ngươi có biết suýt nữa hại chết tất cả mọi người không!”

“Tên béo chết tiệt! Ngươi muốn chết à!”

Từng câu mắng tức giận văng ra khiến Bàn Tử rụt cổ lại, không dám hé răng.

Trong nhất thời, đám người càng cẩn thận hơn, sợ giẫm sai.

Đồng thời họ cũng cảm thấy rất may mắn, vì đội trưởng của mình là Phương Hưu.

Mộng yểm là quỷ cấp S, quỷ vực của nó đều có nguy hiểm ở khắp nơi.

Nếu người dẫn đội không phải là Phương Hưu, đám người đúng là không biết làm thế nào để sống sót.

Có lẽ là đã chết ngay ở cửa đầu tiên là đầu người đèn lồng, đừng nói đến là công viên trò chơi sau đó, rồi đến nghĩa trang sinh tử, bây giờ là ác quỷ đăng lưỡi.

Đám người nhanh chóng đi đến đỉnh núi, đi qua cửa sơn đỏ, tiến vào trong chùa Phổ Đà.

Giẫm lên gạch xanh trên đường, xung quanh yên tĩnh, sương mù mờ ảo bao quanh dày đặc, trông có vẻ âm u kinh dị.

Trên gạch xanh có không ít lá khô, giẫm vào vang lên tiếng xào xạc.

Đám người tiếp tục đi vào làm sương mù dày đặc đi khoảng được 5 phút thì thấy một cái cửa tròn.

Cái cửa này nhìn rất kỳ lạ, giống như con mắt to bị moi con ngươi ra.

Đám người hơi do dự nhìn thấy Phương Hưu bước vào trong đó đành phải theo sau.

Nhìn bóng dáng cao lớn ở đằng trước, họ luôn cảm thấy yên tâm một cách có hiểu.

Sau khi vào bên trong, đám người lập tức ngửi thấy mùi trái cây xộc thẳng vào mũi.

“Đây là… mùi đào sao?” Có người kinh ngạc nói.

Đám người tiếp tục đi về phía trước, ở bên trong sương mù đã tan bớt, hiện ra một cây đào thấp bé.

Trên cây đào có rất nhiều quả, mọc ra đầy cây.

“Liệu cây đào này có điều gì kỳ lạ không? Hình như bây giờ cũng không phải là mùa đào.”

“Hì hì…”

Bỗng có một tiếng cười bén nhọn truyền đến.

Nhất thời đám người như lâm đại địch.

Có người hoảng sợ nói: “Hình như âm thanh vừa nãy phát ra từ cây đào!”

“Cái gì? Chẳng lẽ cây đào này là quỷ?”

“Hì hì hì hì hì…”

Tiếng cười vui vẻ ngày càng nhiều, dường như có rất nhiều người đang cười, khiến người nghe cảm cực kỳ khó chịu.

Lúc này một cơn gió thổi tới đánh tan sương mù bao vây xung quanh cây đào.

Quả đào non xanh mơn mởn trên cây hiện ra.

Lúc này đám người mới nhận ra trên mỗi quả đào kia đều có một gương mặt người!

Mỗi gương mặt đều không giống nhau, có nam có nữ, có già có trẻ, điều giống nhau duy nhất là họ đều đang cười, tiếng cười rất kỳ dị, lại còn mở to mắt nhìn chằm chằm họ.

“Hì hì, hãy ăn ta đi!” Một đứa bé mặt quả đào cười nói.

“Ăn ta ăn ta, ta là quả ngon nhất!” Một lão đầu mặt quả đào cười nói.

“Mau tới ăn ta, ta nhiều nước nhất.” Một thiếu nữ mặt quả đào cười nói.

Tiếng cười vang lên càng nhiều thì mùi trái cây trong không khí càng nồng, gần như đạt đến mức thấm vào ruột gan.

Nhìn thấy cảnh tượng này đám người rất lo lắng, ai cũng chuẩn bị tư thế ra tay.

Nhưng họ dần dần mất đi cảnh giác, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ tham lam.

“Thơm quá, thật muốn ăn một miếng.”

“Đúng vậy đó, bỗng ta cảm thấy rất đói, muốn cắn một miếng đào.”

Không chỉ bọn họ mà ngay cả Phương Hưu cũng cảm thấy khát vọng đối với mặt người đào đang mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Giống như bản thân đã không ăn cơm ba ngày ba đêm, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một quả đào, khát vọng theo bản năng rất khó kiềm chế.

Nhưng Phương Hưu là người đàn ông sống đến bây giờ nhờ biết khắc chế bản năng.

Dù khát vọng trong cơ thể đang không ngừng kêu gào, nhưng mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước.

Nhưng mọi người thì khác, vẻ tham lam hiện lên mặt rất chân thật, thậm chí còn có người từ từ đi về phía cây đào.

Ký ức trở về như thuỷ triều.

Bùm!

Phương Hưu bóp nát phần còn lại của quả đào ở trên tay, ngay cả hột đào cũng bị bóp nát.

Thiếu nữ đào lập tức thét lên một tiếng thảm thiết.

Mà lúc này cây đào mặt người dường như sống lại, một đôi mắt to ở trên cành cây từ từ mở ra.

Gương mặt to được tạo thành bởi vô số gương mặt nhỏ khác nhau, vừa già vừa trẻ, giống nam mà cũng giống nữ.

“Không ngờ tới chấp niệm của ngươi sâu như thế, đây chính là tình yêu mà con người hay nói sao? Thế mà phá được cả ký ức mê vụ.” Mặt người to lớn kinh ngạc nói.

“Ngươi ngàn vạn lần không nên để ta quên lão bà, ngươi đáng chết!” Âm thanh giống như lệ quỷ phát ra từ trong miệng của Phương Hưu.

Một giây sau, bóng dáng của hắn biến mất tại chỗ một cách kỳ lạ.

Xoẹt!

Ánh sáng bạc loé lên.

Một con dao phẫu thuật lao nhanh về phía mặt người to lớn.

“A!”

Mặt người to lớn bỗng nhiên hét lên một tiếng không giống với tiếng của con người, cây đào mặt người dường như cũng sống lại, cành cây điên cuồng vùng vẫy.

Bình Luận (0)
Comment