Đám người vốn đang đứng im ăn quả đào bỗng bị văng ra ngoài.
“A? Đây là đâu?”
“Tại sao ta lại ở đây?”
“Các ngươi là ai?”
Những người ngã xuống đất vẻ mặt mờ mịt, từng câu hỏi không ngừng được đặt ra.
Nhưng sự mờ mịt này chỉ kéo dài trong chốc lát, họ nhanh chóng khôi phục lại ký ức.
“Quả đào có độc!”
“Nó xoá ký ức của chúng ta!”
Đám người không ngừng cảm thán, chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi là họ đã mất mạng.
Mất đi ký ức chẳng khác nào mất mạng.
Phương Hưu không thèm để ý đến đám người, mà nhìn chằm chằm vào cây đào mặt người.
Vừa nãy hắn đã dùng năng lực thống khổ, theo lý thuyết thì là một đòn chí mạng, nhưng cây đào mặt người vẫn chưa chết.
Lúc này, hắn nhạy bén nhận ra, mấy mặt người quả đào trên cây đã bị nổ.
Mà mấy hột đào đám người ăn lại như mọc thêm chân, nhanh chóng chạy đến gốc của cây đào mặt người rồi hoà vào nhau.
Lúc chúng hoà vào nhau, đồng thời trên cây đào mặt người cũng mọc ra thêm không ít quả.
Điều này giúp Phương Hưu suy đoán ra con quỷ này có thể có năng lực thao túng sinh mệnh của người khác.
Những mặt người quả đào kia chắc chắn là những sinh mệnh bị nó kiểm soát, những sinh mệnh này tạo thành cây đào mặt người.
Nếu những người vừa nãy sau khi ăn xong quả đào và hoàn toàn mất đi ký ức, kết quả cuối cùng chắc chắn là hoá thành một mặt người quả đào mới treo ở trên cây.
Cây đào mặt người không bị giết chết là bởi vì nó có vô số cái mạng, những quả đào kia thay nó kéo dài mạng sống.
Liều một phen?
Phương Hưu nhăn mày, không phải hắn sợ liều, mà bây giờ hắn đã khác xưa, không phải bị dính một đòn là mất hết như trước, mộng yểm ở trong chùa Phổ Đà vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn là đang làm chuyện mờ ám to lớn nào đó.
Nếu tốn quá nhiều năng lực thống khổ ở trên cây đào mặt người này thì chỉ có thể bất lực đối phó với mộng yểm.
Có lẽ, đây chính là mục đích của mộng yểm.
Lợi dụng sự nguy hiểm của quỷ và quỷ vực trên đường đi để mài mòn linh tính của mình.
Mộng yểm rất kiêng dè sức mạnh của năng lực thống khổ, ban đầu ở cục điều tra không dám trực tiếp đỡ đòn của dao phẫu thuật đã chứng minh điều này.
Nghĩ đến đây, Phương Hưu cảm thấy cần phải phát huy giá trị của đám pháo hôi này.
Hắn không thể tiêu hao quá nhiều linh tính.
Cả đường cứu các ngươi, các ngươi cũng nên phát huy giá trị lớn nhất của mình.
“Giết nó!” Phương Hưu trực tiếp ra lệnh cho đám người.
Đám người nhận được mệnh lệnh lập tức ra tay.
Nhưng đúng lúc này, trong đám người bỗng phát ra tiếng khóc.
“Đại ca!”
“Các ngươi có thấy đại ca không?”
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác da bối rối nói.
Đám người nhìn quanh bốn phía, nhận ra trong đội thiếu một người.
Mà người biến mất đó chính là anh ruột của người đàn ông mặc áo khoác da.
Họ là anh em, đã từng cùng nhau trải qua những chuyện quỷ dị, sau đó cùng nhau trở thành ngự linh sư, cùng nhau tiến lên, cả hai ủng hộ nhau, nhiều lần trải qua sinh tử, lại còn là anh em ruột nên tình cảm sâu đậm như thế nào không cần nói nhiều.
“Đại ca! Ngươi…”
Tiếng nói của người đàn ông mặc áo khoác da bỗng dừng hẳn.
Bởi vì hắn ta bỗng nhìn thấy trên cây đào có một mặt người quả đào là mặt của đại ca mình!
Sắc mặt của người đàn ông mặc áo khoác da thay đổi liên tục, phát ra tiếng gào thét thê lương: “Không! Đại ca! Tại sao?”
Rất rõ ràng, đại ca của người đàn ông áo khoác da không may mắn, có lẽ là do miệng to nên hắn cắn một miếng đã hết quả đào, hoàn toàn mất đi ký ức, hoá thành mặt người đào.
“Phương Hưu! Không phải ngươi nói ngươi có thể tiên tri sao! Ngươi đã biết trước rồi! Tại sao đại ca ta lại chết, hắn…”
Xoẹt!
Ánh sáng bạc loé lên.
Người đàn ông mặc áo khoác da trợn tròn mắt, hắn ta khó tin nhìn Phương Hưu, rồi nhìn con dao phẫu thuật đang cắm trên cổ mình, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Hắn ta giữ chặt tay Phương Hưu, cuối cùng bất lực rũ xuống.
Dao phẫu thuật được rút ra cũng là lúc người đàn ông mặc áo khoác da ngã thẳng xuống đất, chết không nhắm mắt.
Nhìn Phương Hưu tóc trắng, huyết đồng, cầm dao phẫu thuật trong tay, trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh run.
“Thật sự là đã cứu các ngươi rất nhiều, bây giờ cứu ít một người lại trở thành ta sai sao?” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên khiến người ta sởn tóc gáy.
Nghe Phương Hưu nói, trong lòng mọi người đều run rẩy.
Thật ra Phương Hưu nói rất đúng, mỗi lần đối mặt với quỷ làm gì có chuyện không ai chết.
Lại còn là quỷ mộng yểm cấp S.
Cả đội bị diệt cũng không đủ, bởi vì có Phương Hưu, tỷ lệ thương vong của đám người giảm xuống rất nhiều, thậm chí có lần còn không có người chết.
Trong tình huống này, có người chết, họ lại khó có thể chấp nhận, cho rằng đó là lỗi của Phương Hưu.