Giống như một ví dụ ở thời cổ đại, một thiện nhân mỗi ngày phát cháo cứu tế nạn dân, lúc đầu cháo rất đặc, nhưng lâu dần, vốn của thiện nhân không thể gánh được thế là bắt đầu nấu loãng ra.
Kết quả là bị nạn dân chửi mắng chỉ vì hành động nhỏ kia, nói hắn ngược đãi nạn dân, không để nạn dân vào mắt.
Bây giờ Phương Hưu cũng thế, cứu ngươi vô số lần, nhưng chỉ không cứu ngươi một lần, đó chính là hắn sai.
Đối với loại người này, Phương Hưu chỉ có một từ, giết!
Hắn vốn đang tức giận vì cây đào mặt người khiến hắn quên lão bà, bây giờ ngươi lại đụng đến họng súng của hắn, không phải tìm chết thì là gì?
“Ta biết trong đám người các ngươi chắc chắn vẫn còn có người có suy nghĩ này, nhớ kỹ, nghĩ cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói ra trước mặt ta, nếu không… ngươi sẽ chết.”
Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu giống như âm thanh của lệ quỷ, khiến người ta rùng mình.
Đám người được cứu nhiều lần giờ mới nhớ ra, Phương Hưu vốn không phải là thiện nhân, mà hoàn toàn ngược lại, hắn thậm chí không phải là người tốt.
Hắn giết người trong chớp mắt.
Trên đường đi, đồng đội bị quỷ giết và bị Phương Hưu giết gần như tương đương.
“Ta cứu các ngươi không phải vì thấy các ngươi đáng thương, mà là thấy các ngươi có tác dụng, có thể làm bia đỡ đạn, hy vọng lần sau các ngươi đừng tự chui đầu vào lưới, đến cuối cùng ngay cả pháo hôi cũng không làm được.
Bây giờ tất cả mọi người lên cho ta, giết con quỷ này, ai dám chống lại mệnh lệnh thì chết!”
Nghe lời nói lạnh lùng đến mức vô tình của Phương Hưu, trong lòng mọi người đều cảm thấy run lên.
Có người giận mà không dám nói, hoàn toàn quên mất cách mà mình có thể sống sót đến bây giờ.
Có người đồng ý với lý lẽ của Phương Hưu, cảm thấy người không có giá trị thì không cần sống.
Có người nhíu mày, cảm thấy Phương Hưu quá máu lạnh, vô tình, mạng người không nên dùng giá trị làm thước đo.
Nhưng tất cả đều không liên quan tới Phương Hưu, cả đời hắn làm việc không bao giờ quan tâm tới người khác.
Hắn không quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ cần những người này ngoan ngoãn nghe lời là được.
Cũng may, cả đoạn đường này Phương Hưu đã để lại ấn tượng sâu đậm đối với mọi người, có người kiêng dè hắn ra tay giết người không báo trước, có người muốn mượn năng lực tiên tri của hắn để sống sót, dù là mục đích nào nhưng ít nhất bây giờ mọi người đều nghe lệnh của hắn.
Một đám người lao về phía cây đào mặt người đang vặn vẹo vì năng lực thống khổ.
Cây đào mặt người thấy thế liền gào thét thê thảm, ngay sau đó cành cây đập loạn, lá hoa tan tác.
Bịch bịch bịch…
Từng quả từng quả đào mặt người rơi xuống từ trên cây, vỡ nát bét.
Nhưng một giây sau, quả đào nát thịt bỗng to lên, không ngừng lớn lên và biến thành con người!
Những người này có nước da trắng bệch không có huyết sắc, cả cánh tay rũ xuống, phần eo cũng biến dạng bất thường, như người không xương.
Gào!
Những người trắng bệch lao tới đám ngự linh sư như thủy triều.
Khi chúng đến trước mặt, làn da trắng bệch dưới mặt bỗng nhiên phình to lên, làn da nứt ra, từng nhánh cây to khoẻ cành lá xum xuê mọc ra từ khe nứt, thậm chí còn có dây leo giống như con rắn.
Trong nhất thời, những người trắng bệch như hoá thành hình người đại thụ, quơ cành cây và dây leo đánh về phía đám người.
Đám ngự linh sư vẻ mặt lo lắng, nhưng cũng không chịu yếu thế, từng người phát động năng lực của mình bắt đầu tấn công.
Người có năng lực định thân thì làm cho những cây đào hình người đứng im trong chớp mắt, ngay khoảnh khắc chúng bị cố định, hoả diễm của Trầm Linh Tuyết lao vọt tới.
Chúng liền biến thành từng ngọn lửa hình người đang cháy hừng hực, tiếng gào thét thê lương vang lên không ngừng.
Giờ phút này năng lực của Trầm Linh Tuyết đúng là rất có tác dụng, vì hỏa khắc mộc.
Tuy nhiên đám người đã vui mừng quá sớm, những cây hình người kia có sức sống rất mãnh liệt, dù cả người đều bị hoả diễm thiêu đốt, gào thét thê thảm nhưng vẫn không chết, thậm chí còn quơ cành cây công kích đám người.
Hai ngự linh sư không kịp đề phòng, bị đánh úp bất ngờ bay ra ngoài, hoả diễm thiêu đốt thân thể họ, nếu không kịp thời dập tắt ngọn lửa, e là hai người này sẽ bị thiêu chết.
Trong chớp mắt Trầm Linh Tuyết trợn tròn mắt, nàng ta không thể nào ngờ được, hỏa diễm lại không có chút tác dụng nào, ngược lại còn thêm buff hoả diễm cho kẻ địch.
“Trầm mỹ nữ, ngươi mau thu năng lực lại đi.” Bàn tử vội vàng đưa ra lời khuyên.
Mặt Trầm Linh Tuyết bình tĩnh, yên lặng thu hồi hỏa diễm, lấy dao găm bên người ra, bắt đầu cận chiến với hình người cây đào.
Dao găm của nàng ta cũng được tạo ra từ thép tâm linh, nhưng màu sắc của con dao khá nhạt, có vẻ không phải là thép tâm linh một trăm phần trăm.
Một trận hỏa chiến cứ cậy được bắt đầu.
Đám người đều ra sức chiến đấu, chỉ có Phương Hưu, Triệu Hạo, Bàn Tử không ra tay.
Phương Hưu không ra ray vì hắn muốn tiết kiệm linh tính, đồng thời cũng quan sát hành động của cây đào mặt người bản thể.