Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 206 - Chương 206: Giờ Tý Đã Đến (2)

Chương 206: Giờ tý đã đến (2) Chương 206: Giờ tý đã đến (2)

Triệu Hạo và Bàn Tử thuộc về đội cổ vũ cho có không khí.

À, không đúng, đội cổ vũ chỉ có một mình Triệu Hạo thôi, hắn trốn ở sau lưng Phương Hưu và cổ vũ cho đám người.

Ít nhất thì Bàn Tử cũng đang cứu người, mỗi khi thấy có người không chịu đựng được hắn ta liền đốt nến thanh đồng và thuấn di đến bên cạnh người đó, giúp ngăn cản một đòn.

Trận chiến rơi vào thế giằng co, mà lúc này, cây đào mặt người gốc bỗng gào thét một tiếng, dường như mới tỉnh lại từ trong đau đớn.

Một nhát dao vừa nãy của Phương Hưu mặc dù bị nó dùng chiêu thế mạng để tránh đòn chí mạng, nhưng năng lực thống khổ còn sót lại khiến nó đau đến mức muốn chết.

“Ngươi làm ta bị thương! Ngươi đáng chết!”

Bỗng nhiên cây đào mặt người bản thể cao lên, nhanh chóng phát triển, những nhánh cây mọc ra như mạng nhện che khắp xung quanh, dần dần bao phủ cả đào viên.

Sau đó, nó từ từ trồi lên khỏi mặt đất, trong phút chốc sàn nhà vỡ nát vụn, vô số rễ cây từ dưới đất trồi lên, xoắn vào nhau không ngừng như cái bánh quẩy, hoá thành hai cái đùi to khoẻ.

Một cây đào hình người khổng lồ được sinh ra.

Nó cao hơn gấp mười lần so với những cây đào hình người được hoá từ mặt người quả đào!

Nhìn thấy con quái vật khổng lồ này, các ngự linh sư chợt cảm thấy lạnh lòng, cảm giác nhỏ bé bỗng dâng lên.

Phương Hưu nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt bỗng nhíu mày lại, trong tình huống không sử dụng linh tính thì hơi khó đối phó với con quái vật này.

Nhưng hắn định thử dùng năng lực của ma tóc, điều khiển dao phẫu thuật sắc bén, đánh một trận đến cùng.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn định ra tay, tinh tinh tinh…

Chuông báo thức vang lên từ phía sau hắn.

Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện.

Phương Hưu thấy vai mình bị người vỗ, sau đó giọng nói nhẹ nhàng, từ tính vang lên.

“Hưu ca, nhờ ngươi tránh đường một chút.”

Sau đó chỉ thấy một người đẹp trai đi ra từ sau lưng Phương Hưu, cao như người mẫu, dáng người khoẻ mạnh cân đối, làn da trắng trẻo, gương mặt nghiêm túc nhưng cũng rất tươi sáng, cái đầu bóng loáng.

Chính là Triệu Hạo sau khi biến thân.

Chỉ thấy hắn đút hai tay vào túi, tư thế không coi ai ra gì đi về phía cây đào mặt người bản thể.

Đi ngang qua chiến trường và các ngự linh sư.

Lúc đầu những ngự linh sư kia chia nhau ra để đối phó với mấy cây đào mặt người, khó phân thắng bại, bỗng nhận ra bên cạnh có một vệt sáng xoẹt qua, một vệt ánh sáng đủ để xua tan mê hương và sương mù.

Đó là ánh sáng tự tin phát ra từ người Triệu Hạo, ánh sáng chói lọi.

Các ngự linh sư bất ngờ, không biết một người đẹp trai như vậy ở đâu ra, lại còn xuất hiện ở chiến trường.

Chỉ có Bàn Tử biết nội tình vui vẻ.

“Hạo… Hạo ca, ngươi biến thân phải không?”

Triệu Hạo anh tuấn nở một nụ cười tự tin mê người với Bàn Tử.

“Tiếp theo cứ giao cho ta đi.”

Đám người nghe thấy thế thì sững sờ, người kia là ai? Khẩu khí thật lớn!

Nhưng một vài ngự linh sư quan sát nhạy bén đã lờ mờ đoán ra gì đó, bởi vì quần áo của người đàn ông đẹp trai này giống với quần áo mà Triệu Hạo luôn bị bắt nạt mặc trước đó, hơn nữa Bàn Tử còn gọi hắn ta là Hạo ca.

Một suy nghĩ khó tin từ từ hiện ra.

Lẽ nào hắn ta là Triệu Hạo?

Đây là năng lực kỳ quái gì vậy? Sao cứ như vịt hóa thiên nga thế?

Vút!

Bỗng một tiếng xé gió truyền tới.

Chỉ thấy cây đào mặt người bản thể quơ một cành cây to có đường kính hơn hai mét, đập mạnh về phía Triệu Hạo.

Dường như muốn đập một phát thành bánh thịt.

Đám người thấy một đòn hiểm ác này thì sợ hãi, như thấy được cảnh Triệu Hạo bị đập thành bánh thịt.

Nhưng một giây sau…

Triệu Hạo chậm rãi rút một tay từ trong túi ra.

Nhẹ nhàng giơ về phía cành cây như châu chấu đá xe.

Chuyện khiến người sợ hãi đã xảy ra.

Ầm!

Tiếng va chạm nặng nề vang lên khắp xung quanh.

Triệu Hạo… chặn được!

Hắn chỉ dùng một cánh tay đã chặn được cành cây to có đường kính hơn hai mét, như một người dùng máu thịt để chặn lại toà nhà đang đổ sập xuống.

Đám người cực kỳ ngạc nhiên.

Thật mạnh!

Đây đúng là Triệu Hạo chỉ dám trốn sau lưng Phương Hưu kêu 666 sao?

Triệu Hạo nhận lấy ánh mắt khiếp sợ của đám người, thậm chí còn lấy một tay để không lên vuốt tóc.

Bỗng hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng mà lại tự tin.

Môi hơi hé lộ ra hàm răng, tiếng cười không lớn, nhưng đủ để vang cả hiện trường.

“Giờ tý đã đến!”

Bình Luận (0)
Comment