Chính là mộng yểm!
Rõ ràng tình trạng của mộng yểm lúc này đã khác trước, vốn nó chỉ là một làn khói đen vô định hình có đôi mắt màu đỏ.
Bây giờ khói đen trên người nó ngày càng nhiều, gần như hoá thành vật chất, thậm chí nó còn hơi hơi tạo thành hình người, nhưng chỉ là hơi thôi, cơ thể vẫn mờ nhạt như trước.
Nhưng không khó để đoán ra mộng yểm sắp hoá thành hình người, chỉ sợ sau khi nó ngưng tụ thành thực thể sẽ mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Đến lúc đó, không chỉ là tai hoạ của thành phố Lục Đằng mà là tai hoạ của cả nước, thậm chí là cả thế giới!
Bởi vì mộng yểm mạnh lên rất dễ, chỉ cần là con người thì sẽ có nỗi sợ, mà nó lại hấp thụ nỗi sợ để mạnh lên.
Nếu như ở giới tu chân, người khác tu tiên cần linh khí, cần tốn sức kiếm linh thạch, tích lũy từng chút một thì mộng yểm chỉ cần ăn ct là có thể mạnh lên, linh thạch khó kiếm chứ ct có khó tìm không?
Khi mộng yểm xuất hiện, nó không hề hành động gì, chỉ đứng yên ở đó, đám người nhìn vào nó như đang nhìn vào vực thẳm.
Nỗi sợ không tên đang không ngừng lớn lên một cách mất kiểm soát.
Ngay cả vịt vương biến thân Triệu Hạo cũng hành động chậm lại, bởi vì sợ mà cả cơ thể cứng ngắc.
“Cuối cùng cũng xuất hiện.” Phương Hưu không thấy sợ hãi chút nào, lạnh lùng nhìn mộng yểm, bình tĩnh nói.
Mộng yểm cười lạnh một tiếng, bỗng lấy khỏi đen tạo thành hai tay.
“Hoảng sợ bùng lên!”
Tiếng nói không giống con người phát ra từ miệng nó.
Trong chớp mắt, trên cơ thể của mọi người ở đây bùng lên một ngọn lửa màu đen!
Đó là sợ hãi chi hoả, lấy nỗi sợ làm nhiên liệu.
“A a a!”
“Cứu mạng a!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, mỗi người đều rơi vào nỗi sợ tột độ, bất lực ngã lăn ra đất, cả người cuộn lại, đau đớn không dứt.
Triệu Hạo đứng mũi chịu sào kêu lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp ngã xuống từ trên cây đào mặt người, đập mạnh xuống đất.
Tự tin và kiêu ngạo biến thành lo lắng sợ hãi.
Nhưng dù vậy Triệu Hạo vẫn không quên vươn tay về phía Phương Hưu, gọi to: “Hưu ca cứu ta!”
Rất hiển nhiên, hai kỹ năng của Triệu Hạo cùng được sử dụng.
Kỹ năng thứ nhất là giờ tý đã đến, kỹ năng thứ hai là ẩn tàng đại chiêu, Hưu ca cứu ta!
Lúc này trên người Phương Hưu cũng có một ngọn lửa màu đen đang cháy, nhưng ngọn lửa đen ấy không hề ảnh hưởng đến hắn.
Sau đó trực tiếp tắt lụi như bị hết nhiên liệu.
Trong mắt mộng yểm hiện lên sự ngạc nhiên: “Quả nhiên ngươi không sợ ta.”
“Sợ ngươi sao?” Phương Hưu nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Ngươi đang nói chuyện cười đấy à.”
Trong hai con ngươi đỏ lòm của mộng yểm hiện lên sự lạnh lùng: “Phương Hưu, đã tới lúc này, dù ngươi có sợ ta hay không cũng không quan trọng, lẽ nào ngươi còn ngây thơ nghĩ ta là mộng yểm ban đầu sao?
Bây giờ ta đã là cơn ác mộng của tất cả mọi người trong thành phố Lục Đằng!
Ngươi lấy gì để chống lại ta!”
Một làn khói đen trên người mộng yểm bay lên, trên người nó toàn là nỗi sợ khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Nó là tập hợp của các nỗi sợ, dè chừng trên đời này.
Mộng yểm càng phách lối Phương Hưu cười càng tươi.
“Ngươi là ác mộng của tất cả mọi người thì đã sao? Nhưng có một người là ác mộng của ngươi khó có thể quên!”
Phương Hưu dứt lời liền dùng tóc bạc quấn lấy Triệu Hạo, kéo tới.
Lúc này lý trí của Triệu Hạo đã mơ hồ, vì quá sợ hãi mà khuôn mặt hắn nhăn nhó, cả người bị hắc hỏa bao trùm, những ngọn lửa đen này không có nhiệt độ, nó thiêu đốt linh hồn của con người.
“Nhật Thiên, nhìn vào mắt ta!”
Phương Hưu nhẹ quát một tiếng, lập tức con dao phẫu thuật cắm vào đùi của Triệu Hạo.
Năng lực thống khổ bùng phát, cả người Triệu hạo run lên, trong miệng phát ra tiếng hét như lợn bị chọc tiết, hai mắt vốn đang nhắm chặt bỗng mở ra, ánh mắt khôi phục lại sự tỉnh táo.
Cũng vào khoảnh khắc này, Triệu Hạo nhìn thấy Hưu ca mà hắn ta quen và con mắt bên phải đỏ như máu của Hưu ca.
Sức mạnh linh tính dao động và trực tiếp tiến vào linh hồn của Triệu Hạo.
Một giây sau, Triệu Hạo như con rối đứng im tại chỗ, đầu vô thức hướng về phía mộng yểm.
Mộng yểm lạnh lùng nhìn hành động của Phương Hưu, miệng nở nụ cười đùa cợt.
“Dù ngươi có làm gì cũng vô dụng, ta nay đã khác xưa!”
Bỗng Phương Hưu nhe răng cười: “Ngươi là ác mộng của tất cả mọi người, mà Triệu Hạo lại là ác mộng của ngươi!
Lên! Nhật Thiên!”
Phương Hưu ra lệnh một tiếng, theo bản năng mộng yểm cảm thấy không ổn.
Một giây sau, Triệu Hạo hành động.
Đúng hơn là mắt Triệu Hạo di chuyển, một đôi mắt mở to như nam châm, mà mộng yểm là sắt.
Lúc này Triệu Hạo nhìn mộng yểm như nhìn một hình ảnh rất kích thích.
Miệng bất giác mở to, hầu không ngừng lên xuống.
Nếu như muốn so sánh để dễ hình dung thì nó giống như hình ảnh biến thái nhìn thấy gái xinh.
Mộng yểm nhìn thấy ánh mắt quen thuộc liền nhớ lại lúc trước.