“Ngươi… Ngươi muốn làm gì!”
Triệu Hạo thèm nhỏ dãi đi về phía mộng yểm, ngọn lửa màu đen trên người hắn ta đang tắt dần, điều này chứng minh nỗi sợ của hắn ta đang biến mất.
“He he, phi phi… “ Triệu Hạo không ngừng phát ra tiếng cười lưu manh, vẻ mặt rất hèn hạ.
“Rốt cuộc là ngươi đã làm gì hắn!” Mộng yểm trợn to mắt nhìn Phương Hưu, trong tay từng ngọn lửa sợ hãi xuất hiện và đập về phía Triệu Hạo.
Nhưng lúc này Triệu Hạo đã không còn sợ nữa, những ngọn lửa đen kia không có tác dụng với hắn ta.
“Ta chỉ để hắn làm chuyện mà lúc đầu ngươi đã làm với hắn mà thôi.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Thật ra Phương Hưu cũng không làm gì quá đáng, huyết đồng của hắn không có tác dụng với mộng yểm, bởi vì mộng yểm điều khiển nỗi sợ của rất nhiều người, có sức mạnh rất lớn, đừng nói là huyết đồng nhị gia, kể cả tam giai cũng tốn sức.
Nhưng huyết đồng tạo ảo giác với Triệu Hạo lại dễ như trở bàn tay.
Vậy nên, Phương Hưu liền tạo ra một ảo mộng đơn giản, để Triệu Hạo nghĩ mộng yểm là người tình trong mộng của hắn ta.
Còn tại sao Triệu Hạo lại nhìn thấy Lý Phỉ Phỉ thì phải hỏi Triệu Hạo, có lẽ lúc đầu đi làm đã gặp nàng ta, tối về đêm nào cũng tương tư.
Bây giờ Triệu Hạo đã quên hết tất cả, hắn ta quên mộng yểm, quên sợ hãi, trong mắt chỉ có Lý Phỉ Phỉ.
Trong mắt hắn ta, Lý Phỉ Phỉ mặc đồ học sinh, trên cổ đeo chiếc vòng màu đen có chuông, đi tất da chân, tất cả đều là quần áo hắn ta thích nhất.
Nhất là đôi tất da chân kia khiến cho đôi chân dài thon thả trở nên bóng loáng, bóng đến mức chói vào tâm lý của Triệu Hạo.
“Lý Phỉ Phỉ” liên tục tán tỉnh Triệu Hạo, thậm chí còn cởi guốc và tự vuốt ve cơ thể mình.
“Hạo ca ca, chân người ta hỏng rồi, ngươi có thể giúp người ta xoa xoa không.”
Triệu Hạo nghe vậy thì hồn siêu phách lạc, đâu còn nhớ sợ hãi là gì? Sợ hãi là gì nói sau, qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nào như vậy nữa.
“Ôi! Phỉ Phỉ! Anh trai tốt đến đây!”
“Ngươi ngươi ngươi… đừng tới đây! Ngươi đừng làm loạn!”
Nhìn Triệu Hạo đang lao về phía mình, mộng yểm quá sợ hãi, nỗi sợ đã từng bị hắn ta điều khiển xông thẳng lên não.
Trực tiếp thuấn di đến chỗ cách đó mấy mét, thành công thoát được móng vuốt của Triệu Hạo.
Nhưng sự tránh né của mộng yểm trong mắt Triệu Hạo lại khác.
“Lý Phỉ Phỉ” chỉ đi đôi tất da chân, cười quyến rũ chạy đi, chân váy xếp ly ngắn bay lên liên tục.
“Ca ca, đến bắt ta a, bắt được ta ngươi muốn thế nào cũng được.”
“Phỉ Phỉ, đây là ngươi nói, tuyệt đối đừng để ta bắt được ngươi, nếu ta bắt được liền ka ka ka…”
Nhìn Triệu Hạo lại vồ tới lần nữa, mộng yểm muốn phát điên, không còn nghĩ được gì nữa, chỉ biết chạy trốn không ngừng.
Mà mộng yểm càng sợ hãi thì nó càng không kiểm soát được nỗi sợ của người khác, dần dần ngọn lửa màu đen trên người đám ngự linh sư cũng bị tắt.
Sau khi lửa đen biến mất, mọi người đều cảm thấy may mắn vì đã thoát chết sau tai nạn.
Lúc này họ nhìn Triệu Hạo đang không ngừng đuổi bắt mộng yểm, chỉ thấy thật vị diệu.
Quá trâu bò!
Người đàn ông thực thụ! Muốn “làm” mộng yểm? Chắc chắn là một người đàn ông thực thụ!
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Phương Hưu đã đoán được phần nào.
Dù mộng yếm hấp thu vô số nỗi sợ, sức mạnh tăng lên rất nhiều nhưng vẫn tuần hoàn theo một quy luật không đổi.
Đó chính là sợ hãi!
Dù là nó thao túng bao nhiêu nỗi sợ đi nữa, nhưng thủ đoạn tấn công vẫn là nhằm vào sự sợ hãi.
Điều này cũng dẫn đến một vấn đề, nó không thao túng được người không có nỗi sợ.
Dù là người trời sinh gan lớn, nhưng chỉ cần có một chút sợ hãi, sau khi mộng yểm thăng cấp sẽ phóng đại nó lên, từ đó đánh người.
Trừ khi trong lòng ngươi không hề có nỗi sợ.
Lúc này Triệu Hạo không hề biết sợ là gì.
Mỗi một ngự linh sư đều có vấn đề về tâm lý, chỉ là ít hay nhiều thôi, dù sao cũng bị sức mạnh của quỷ nhiễm bẩn linh hồn.
Mà vấn đề tâm lý của Triệu Hạo là rất biến thái.
Hắn ta vốn đã biến thái, sau khi linh hồn bị ô nhiễm thì trở nên cực kỳ biến thái.
Lần trước vì bị cô y tá sờ tay, cưỡng ép tiêm một mũi, sau đó hắn ta liền đâm cho cô y tá khóc mới thôi, cũng có thể thấy được linh tính của Triệu Hạo càng mạnh thì vấn đề tâm lý của hắn ta càng nghiêm trọng.
Phương Hưu lợi dụng điểm này.
Mộng yểm dùng nỗi sợ để khống chế Triệu Hạo, vậy hắn liền sử dụng dục vọng để chống lại, một cái là sức mạnh của quỷ mộng yểm, một cái đến từ sự ô nhiễm linh hồn Triệu Hạo.
Dùng quỷ dị đánh bại quỷ dị! Vậy cứ chờ xem ai cao tay hơn!
Nhưng phương pháp này chỉ có tác dụng với Triệu Hạo.
Bởi vì sợ hãi là bản năng, mà tình dục cũng là bản năng.
Mà Triệu Hạo có thể đổi linh thạch lấy linh tính bất cứ lúc nào.