Điều quan trọng nhất không được quên đó là, năng lực giờ tý đã đến của Triệu Hạo là họ năng lực!
Gia tăng sức mạnh chỉ là bổ sung!
Ba cái gộp lại tạo thành một con quái vật khiến mộng yểm cũng phải sợ hãi.
Vậy nên chỉ có hắn ta mới có thể đạt được hiệu quả này.
Phớt lờ mộng yểm, cũng có thể khiến mộng yểm cảm thấy sợ hãi.
Lúc này Phương Hưu đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay.
Đến cùng thì Triệu Hạo cũng chỉ khiến mộng yểm sợ hãi, không thể làm tổn thương nó thật sự.
Muốn giải quyết vấn đề triệt để thì bản thân vẫn phải ra tay.
Phương Hưu cũng không phớt lờ mộng yểm, bởi vì nỗi sợ của hắn đã chết theo mười tám lần bị lão bà hành hạ đến chết.
Bỗng nhiên Phương Hưu ra tay.
Cơ thể của hắn như quỷ mị, lật tay nắm dao phẫu thuật, trong bầu trời đêm có một luồng ánh sáng bạc loé lên, đâm vào mộng yểm.
Mộng yểm vội vàng né tránh, mặc dù tránh được một đòn nhưng lại bị hai bên bao vây, con đường chạy trốn của nó càng ít.
Lúc này mộng yểm cảm thấy sụp đổ, hai người đàn ông, một người cầm dao đuổi giết mình, một người giương súng muốn bắn mình.
Mộng yểm bị ép đến bước đường cùng, gầm lên một tiếng, bịch!
Cơ thể nó bỗng nổ tung, hóa thành rất nhiều luồng khói đen, biến mất không dấu vết.
Mộng yểm chạy thoát sao?
Mọi người đều kinh ngạc, mộng yểm được bầu là quỷ cấp S, bao vây cả thành phố Lục Đằng mà lại bị hai người đàn ông bắt tay dọa chạy sao?
Hiện trường một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Nhưng vào lúc này.
“Phỉ Phỉ! Phỉ Phỉ sao ngươi lại bay mất?”
Triệu Hạo bởi vì mất đi mục tiêu, mà miệng liên tục kêu to.
Hắn ta gọi mấy tiếng, sốt ruột giống như xem phim điện ảnh đến thời điểm quan trọng thì đột nhiên điện thoại hết pin rồi tắt mất, hoang mang như con ruồi mất đầu.
Phương Hưu lập tức giải trừ huyễn thuật.
Trong nháy mắt Triệu Hạo đã khôi phục lý trí.
Sau đó… Sau đó hắn ta lập tức đứng hình.
Bởi vì hắn ta phát hiện, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hắn ta bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào lều trại của hắn ta.
Triệu Hạo ngẩn người ra tại chỗ một giây, hai giây, ba giây…
“A!!”
Hắn ta đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, rồi ngay lập tức bịt tai trộm chuông mà bỏ chạy.
“Hưu ca, ngươi hại ta!!”
Đương nhiên, hắn ta cũng không chạy quá xa, rõ ràng hắn ta vẫn còn chút lý trí, biết không được tách ra khỏi đội nên ngồi xổm xuống góc tường.
Mọi người: “...”
Một lát sau, Bàn Tử đi tới.
“Hưu ca, mộng yểm chạy rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao? Về cục điều tra trước hả?”
Phương Hưu còn chưa trả lời, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ.
“Các ngươi đừng ai nghĩ đến việc rời đi!! Thế mà lại dám sỉ nhục ta như vậy! Tất cả các ngươi đều đáng chết!”
Mộng yểm thẹn quá hóa giận, âm thanh vang vọng khắp nơi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người, rõ ràng là nó đang kiêng dè Triệu Hạo.
Hiện giờ mộng yểm muốn giết người diệt khẩu, vừa rồi là một trong những khoảnh khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời nó… Khoảnh khắc mất mặt thứ hai là bị nhiều người như vậy nhìn thấy, nó phải giết sạch tất cả mới có thể rửa sạch mối khuất nhục này.
Lần mất mặt nhất là ở bệnh viện tâm thần, nó cùng Triệu Hạo quan hệ sâu.
Cơn ác mộng đó, cả quãng đời còn lại của mộng yểm không thể nào quên.
Sau đó mộng yểm gầm lên giận dữ, ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm!
Mặt đất run lên nhè nhẹ.
Mọi người kinh hãi.
“Chuyện này là sao?! Không lẽ là một trận động đất?”
“Không phải động đất! Là… tiếng bước chân!”
“Cái gì! Ngươi chắc chắn mình không nghe nhầm chứ? Tiếng bước chân lại có thể làm chấn động mặt đất? Làm sao có thể?”
“Hắn ta không nghe nhầm, chúng ta đã bị quỷ nô vây quanh.” Phương Hưu bình tĩnh lên tiếng.
Hiện giờ, có thể thấy cách đó không xa xuất hiện một biển người đen kịt giống như tang thi vây thành, xông tới chỗ đám người như thủy triều.
Những người này đều là quỷ nô!
Đều là người bình thường bởi vì sợ hãi mà chết đi.
Trước cảnh tượng này, mọi người đều tuyệt vọng.
Toàn bộ thành phố Lục Đằng có dân số lên đến mấy triệu người, sự kiện mộng yểm lần này đã hại chết bao nhiêu người?
Một trăm nghìn? Năm trăm nghìn? Hay là một triệu?
Không ai biết được, chỉ biết rằng đó tuyệt đối là một con số vô cùng khủng khiếp.
Người bình thường sau khi biến thành quỷ nô, tuy rằng sức mạnh và tốc độ đều tăng lên nhiều, trở nên vô cùng dũng mãnh, còn không sợ chết, nhưng ở đây đều là ngự linh sư, họ sẽ không sợ hãi.
Nhưng nhân số quá nhiều, nhiều đến mức mỗi người một ngụm nước bọt là có thể làm mọi người chết đuối.
Linh tính của ngự linh sư có hạn, mấy nghìn quỷ nô cùng tiến lên, đừng nói là bọn họ, dù là Dương Minh và Bạch Tề đến thì cũng sẽ kiệt sức mà chết.