“Mọi người lên nóc nhà!”
Vào thời điểm mọi người tuyệt vọng, Phương Hưu hạ lệnh.
Lúc này họ mới nhanh chóng phản ứng lại, họ vội vàng nhảy như điên lên bốn phía nóc nhà.
Người từng chơi trò chơi đều biết, đánh tang thi không thể đánh bừa, phải biết lợi dụng địa hình, chiếm lấy chỗ cao.
Mọi người vừa nhảy lên nóc nhà được mấy giây, nhóm quỷ nô đã như thủy triều ập tới, chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất khi nãy còn trống giờ chật ních lít nha lít nhít quỷ nô.
Chúng nó điên cuồng gào rống, liều mạng bò lên nóc nhà.
Quỷ nô không có trí tuệ, chỉ biết xông loạn lên, điều này dẫn đến phát sinh dẫm đạp, quỷ nô chen lên trước bị đè ra đất, quỷ nô phía sau dẫm lên người quỷ nô dưới đất để trèo lên.
Lần này, mọi người không cần Phương Hưu hạ lệnh, ai ai cũng điên cuồng công kích, dù sao thì đâu ai muốn chết.
Ầm ầm ầm!
Trầm Linh Tuyết trở thành hỏa diễm thần nữ, không ngừng tấn công bằng quả cầu lửa, mỗi một quả cầu lửa đều giống như một quả bom có sức công phá cao, có thể nuốt lấy mấy chục quỷ nô.
Còn Bàn Tử phát huy ưu thế lắm máu của mình, hắn ta giơ chân nến thanh đồng, không ngừng thuấn di, mỗi khi quỷ nô đánh chiếm được nơi nào đó, hắn ta sẽ ngay lập tức tới bên trên, lợi dụng ánh nến đuổi đi quỷ nô, nơi nào có nguy cơ bị công phá thì hắn ta lập tức chạy qua.
Những ngự linh sư còn lại đều nhanh chóng thể hiện bản lĩnh, ai cũng không dám tiết kiệm linh tính, dù sao linh tính có thể khôi phục, nhưng tính mạng thì không thể.
Đối mặt với mộng yểm dùng chiến thuật biển người, Phương Hưu cũng không rảnh rỗi, giờ không phải thời điểm để hắn giữ lại thực lực.
Bởi vì bây giờ đã là tuyệt cảnh.
Đây là tình huống vô vọng đến mức dù có chết đi sống lại cũng không thể thay đổi.
Không có bất kỳ âm mưu quỷ kế nào, cũng không phải làm màu, phô trương năng lực, chỉ là chiến thuật biển người đơn giản nhất.
Cho dù hắn chết đi sống lại mấy lần, đối mặt với mộng yểm, hắn đều không thể vượt qua được cửa ải này.
Còn nếu lựa chọn phòng thủ mà không chiến đấu, thì càng là tự tìm đường chết.
Hiện tại quỷ vực của mộng yểm chỉ vừa mới thành hình đã có sức mạnh như vậy, một khi để hắn ta tiêu hóa hoàn toàn thành phố Lục Đằng, vậy thì họ sẽ không còn bất cứ cơ hội chiến thắng nào nữa.
Cho nên hiện giờ, chỉ có tử chiến!
Hắn điều khiển mái tóc của bản thân, sau đó mái tóc màu trắng không ngừng dài ra, trong chớp mắt đã che trời lấp đất, phủ kín không trung.
Từng sợi tóc trắng giống như cơn mưa châm, điên cuồng xuyên thủng thân thể của quỷ nô.
Phương Hưu đánh xuống một kích, trong nháy mắt trực tiếp hạ gục hơn trăm quỷ nô, hiệu suất vô cùng cao.
“A! Đi chết đi!”
Triệu Hạo vẫn luôn khom lưng đột nhiên gầm lên giận dữ, hắn ta đứng thẳng người dậy, trực tiếp nhảy vào trong biển quỷ nô.
Hắn ta cũng là một người lớn mật, ở giữa đàn quỷ nô điên cuồng công kích, mỗi một quyền một cước đều có thể đánh nát quỷ nô, đây chính là một cái máy xay thịt di động.
Vô số hài cốt đứt gãy lấy hắn ta làm trung tâm mà bắn ra xung quanh.
Có thể nhìn ra Triệu Hạo đang trút giận, chủ yếu là do vừa rồi bị mất mặt đến đứng hình, khiến máu nóng trong người hắn ta không biết phải đổ vào đâu.
Đổ lên người Hưu ca? Tuy rằng Hưu ca không nghĩa khí nhưng chung quy lại hắn làm thế là để cứu mình.
Đổ lên mọi người đang vây xem? Mọi người cũng chưa nói gì, càng không cười nhạo, thật sự là không có lý do để ra tay.
Uất nghẹn nửa ngày, giờ có mấy nghìn quỷ nô xuất hiện, cuối cùng Triệu Hạo có nơi để phát tiết.
Ỷ vào biến thân thành “trai bao” có sức mạnh to lớn, hắn ta không cần phải ở trên nóc nhà để phòng thủ giống như những người khác, hắn ta hoàn toàn có thể chủ động xuất kích.
Dưới thế tấn công mạnh mẽ của mọi người, đám quỷ nô liên tiếp bại lui, thậm chí trong vài khoảnh khắc, bên dưới xuất hiện khoảng trống.
Nhưng thắng lợi chỉ là mặt nổi, ẩn bên dưới đó là sự suy tàn.
Nửa giờ sau, linh tính của mọi người đã sắp cạn kiệt, toàn bộ quỷ nô bên dưới đã biến thành biển máu.
Không ai nhớ nổi chính mình đã giết bao nhiêu quỷ nô, là mười nghìn? Hai mươi nghìn? Hay là tám mươi nghìn?
Nhưng dù giết nhiều quỷ nô như vậy, đám quỷ nô vẫn nhiều như cũ, liếc mắt không thấy điểm cuối, nhiều đến mức tuyệt vọng.
Ngay cả Triệu Hạo trước đó còn mạnh mẽ cũng không địch lại được.
Một quầng sáng trắng hiện lên, Triệu Hạo biến trở về bộ dạng hèn mọn trước đó, một đám quỷ nô gầm lên xông vào hắn ta.
Triệu Hạo mặt mày biến sắc, lần nữa tung ra đại chiêu: “Hưu ca cứu ta!”
Vèo!
Một sợi tóc trắng từ trên trời giáng xuống, quấn quanh hông của hắn ta, rồi túm đem lên nóc nhà.