Làm xong tất cả, Phương Hưu yên lặng thu hồi tóc trắng lại, lúc này mái tóc trắng của hắn đã không còn sáng bóng như trước, trên đó dính đầy vết máu, từ màu bạc đã biến thành màu máu, còn có không ít vụn thịt bên trên, toàn bộ đều rũ xuống.
“Đội trưởng Phương, chúng ta còn có tương lai sao?” Một vị ngự linh sư mặt đầy mệt mỏi, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng không nhịn được hỏi.
Lúc này, mặt trăng máu treo trên cao, hơn mười vị ngự linh sư cả người tắm máu canh giữ trên nóc nhà, huyết quang rọi xuống kéo dài bóng của bọn họ ra.
Mà dưới chân bọn họ, đều là núi thây biển máu, cùng với đại quân quỷ nô nhiều không đếm xuể, nhìn không thấy điểm cuối.
Tuyệt vọng như thủy triều tràn ngập trong lòng mỗi người.
Kẻ địch ập tới như thuỷ triều, cho dù đối mặt với khung cảnh tuyệt vọng như vậy, sắc mặt của Phương Hưu vẫn bình tĩnh lạ thường, giống như trên đời này không gì có thể làm hắn kích động.
Tuyệt vọng sao? Sợ hãi sao?
Hắn đã loại bỏ những thứ vô dụng ấy từ lâu rồi.
Khi hắn bị giết chết mười tám lần liên tiếp, cho dù có làm gì đi nữa, hắn vẫn bị giết không ngừng, hắn hiểu ra, sự tuyệt vọng và sợ hãi chỉ để làm trò cười cho kẻ địch mà thôi.
Phương Hưu đứng ở trên mái hiên, mảnh trăng máu treo trên đầu, hắn nhìn chăm chú vào hàng chục ngàn quỷ nô với ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh nói: "Ta đã nhìn thấy tương lai, trận chiến này, nhất định sẽ chiến thắng."
Lời nói bình tĩnh của hắn như một liều thuốc mạnh mẽ truyền vào trong lòng mọi người.
Những người vốn đang suy sụp bỗng vui vẻ trở lại, cơ thể cạn kiệt nhiên liệu của họ đột nhiên bộc phát ra sức mạnh mạnh mẽ.
Một vòng giết chóc mới chính thức mở ra.
"Giết!"
"Giết chết bọn họ!"
"Chỉ cần giữ vững kiên trì, chúng ta sẽ chiến thắng."
Đây cũng là sức mạnh của hy vọng, con người đều có tiềm năng, nhất là dưới ánh sáng của hy vọng, tiềm năng ấy sẽ bộc phát mạnh mẽ.
Không ai nghi ngờ lời Phương Hưu nói, bởi vì suốt chặng đường, sự tiên đoán chuẩn xác trong lời nói của hắn đã được chứng minh rất nhiều lần, hắn nói hắn có thể nhìn thấy được tương lai, vậy chắc chắn hắn đã nhìn thấy được tương lai.
Hắn nói trận chiến này sẽ chiến thắng, vậy thì chắc chắn sẽ thắng!
Từ lâu mọi người đều đã đặt một sự tín nhiệm rất lớn lên người Phương Hưu.
Tuy nhiên, trên thực tế, Phương Hưu đã lừa dối bọn họ.
Hắn cũng không nhìn thấy được tương lai, dưới chênh lệch thực lực tuyệt đối, dù hắn có chết đi sống lại bao nhiêu lần cũng không bù đắp được khoảng cách ấy.
Nhiều lần chết đi sống lại, cùng lắm cũng chỉ giúp hắn giết quỷ nô thành thạo và tiết kiệm sức lực hơn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, chỉ cần dùng một chút sức là đủ giết chết một quỷ nô nhưng dù cho ngươi có mười ngàn phần sức lực thì sao? Đám quỷ nô đó giết mãi vẫn không hết.
Phương Hưu nói dối bọn họ cũng chỉ để cho họ có một chút hy vọng mỏng manh, để bọn họ bộc phát ra sức mạnh chiến đấu cuối cùng, tiêu hao tất cả sức lực, kéo dài thêm một ít thời gian mà thôi.
Hắn đang đợi, đợi một cơ hội có thể lật ngược tình thế!
Tính toán thời gian, hẳn là cũng sắp tới rồi.
Được Phương Hưu cổ vũ tinh thần, mọi người không ngừng liều mạng chiến đấu, nhưng hy vọng dù sao cũng chỉ là hy vọng, chúng không thể chuyển hoá thành sức mạnh hay linh tính.
Thời gian không ngừng trôi qua, cuối cùng, linh tính của mọi người cũng chạm đáy, họ bắt đầu đánh cận chiến với quỷ nô.
Nhưng thứ mà họ chiến đấu chính là quỷ nô với sức mạnh ghê gớm, mặc dù điều kiện trên mái nhà thuận lợi nhưng họ cũng không thể chống lại được kẻ địch đông đảo, trung bình một người phải đối mặt với sự tấn công của gần chục quỷ nô.
Tỷ lệ thắng càng ngày càng thấp, cơ hội sống của mọi người cũng càng ngày càng ít.
"Đội trưởng Phương, rốt cuộc tương lai ở đâu?" Có người gắng gượng chỉ vào hơn mười quỷ nô đang tấn công mà hô lớn.
"Tương lai nằm trong tay của các ngươi, ta nói rồi, trận chiến này sẽ thắng, nhưng cũng không nói sẽ không chết người, nếu không thể sống đến khi thắng lợi đến, chỉ có thể trách chính các ngươi."
"Cái gì?"
Mọi người nghe được lời nói này, đều không khỏi trở nên tàn nhẫn, họ liều mạng tấn công.
Không ai muốn gục ngã trước khi chiến thắng.
Nhưng thường thường, đêm đen tối nhất chính là trước khi bình minh tới.
Không bao lâu sau, một tiếng hét thảm thiết truyền tới.
Chỉ thấy một vị ngự linh sư bị quỷ nô cắn một nhát ở cánh tay, hắn ta hét lên thảm thiết, quơ đao chém mạnh, nhưng sự đau đớn đã khiến hắn ta trở nên chậm chạp, chưa kịp chém thì một con quỷ nô khác đã cắn vào bên tay cầm đao.
Càng ngày càng có nhiều quỷ nô bao vây xung quanh hắn ta, vết thương trên người cũng ngày càng nhiều.
Hắn ta sắp bị kéo vào trong đám quỷ nô và bị giết chết.
Lúc này, từ trên trời, một sợi tóc trắng rơi xuống, lôi mạnh hắn ta ra ngoài.