Tuy nhiên, dù vậy, tay chân của hắn ta đều đã bị gãy, máu me giàn giụa, tất nhiên hắn ta không thể sống được bao lâu.
"Đội trưởng Phương, mau cứu ta, ta không muốn chết!" Người đó điên cuồng cầu xin.
Tuy nhiên, Phương Hưu chỉ bình tĩnh ném cho hắn ta chân nến thanh đồng.
"Ngươi sắp chết rồi, vì vậy nên trước khi chết, ngươi hãy dùng máu của mình thắp ngọn nến thanh đồng này lên đi."
Đôi mắt của người đó đỏ ngầu: "Ngươi nói cái gì? Ngươi không cứu ta, ngược lại còn muốn ta dùng máu của mình để cứu các ngươi sao? Ngươi đang nằm mơ à! Có chết thì cũng phải cùng nhau..."
Hắn ta còn chưa dứt lời, mấy sợi tóc trắng đã liên tiếp quấn vào người, khống chế hắn ta một cách mạnh mẽ.
Nến thanh đồng được thắp lên, ánh nến nhạt màu xanh biếc đã rọi sáng cả bầu trời đêm.
Mọi người nhanh chóng rút vào trong ánh nến, có vô số quỷ nô bị chặn ngoài ánh nến, âm thanh ăn mòn xèo xèo không ngừng vang lên.
Nhờ dòng máu tuyệt vọng của người đàn ông này, cuối cùng mọi người cũng có cơ hội thở dốc.
"Phương Hưu, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu." Người đó chửi ầm lên.
Phương Hưu không để ý tới hắn ta, hắn bình tĩnh ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.
Có người lộ ra vẻ mặt không đành lòng, có người lại cười nhạt: "Dù sao ngươi cũng chẳng sống được bao lâu, chi bằng sử dụng hết những năng lượng còn lại của mình đi."
"Ngươi nói láo! Các ngươi đừng vội mừng, bây giờ người chết là ta, tiếp theo sẽ là các ngươi!"
Các ngươi nghĩ kẻ không có tình người như Phương Hưu sẽ tự mình châm nến thanh đồng sao? Trong mắt hắn tất cả các ngươi đều chỉ là dầu thắp!"
Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người bỗng tràn ngập một nỗi lo lắng.
Quả thật, hắn ta nói rất đúng, với sự tàn nhẫn của Phương Hưu, hắn nhất định sẽ tiếp tục khống chế những người khác để thắp nến, từ đó đảm bảo được thời gian sống.
Lúc này, một vị ngự linh sư bị thương nặng đang âm trầm suy nghĩ, trong số những người ở đây, hắn ta là người bị thương nặng nhất, nhất định người tiếp theo sẽ là hắn ta.
Phương Hưu là một kẻ máu lạnh, luôn cho rằng người khác là công cụ, từ việc khống chế cơ thể đồng đội để thắp nến cũng có thể thấy được người này đang muốn tối đa hoá lợi ích cá nhân.
Lúc này ta là người bị thương nặng nhất, sức chiến đấu thấp nhất, trở thành người vô giá trị trong mắt của Phương Hưu, nhất định ta sẽ là người tiếp theo mà hắn chọn.
Một khi hắn mở miệng trước, những người khác đều sẽ tham sống sợ chết, không có một ai phản đối, ta nhất định sẽ phải chết.
Không được, ta nhất định phải ra tay trước!
Nghĩ như vậy, bản chất độc ác đã hiện ra trong mắt hắn ta.
Trên thực tế, chính hắn ta cũng không để ý rằng suy nghĩ của mình ngày càng cực đoan, càng ngày càng độc ác, gần như mất đi khả năng khống chế lý trí.
Ngự linh sư là một nhóm người không ổn định, giống như những người bị bệnh tâm thần, bình thường họ sẽ không sao, chỉ khi gặp phải điều gì đó kích thích, khả năng phát bệnh của họ sẽ rất cao.
Nhân lúc Phương Hưu đang nghỉ ngơi, ta hoàn toàn có thể lén đánh chết hắn, hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới nguy cơ xảy ra nội chiến.
Chỉ là, nếu ta giết Phương Hưu liệu có gây phẫn nộ dư luận không?
Nghĩ đến đây, hắn ta lại hơi do dự, nhưng nếu Phương Hưu không chết, hắn ta nhất định sẽ phải chết, có lẽ không giết Phương Hưu, mà nên lén đánh người khác, chỉ cần có người chết, nhất định Phương Hưu sẽ lợi dụng người đó.
Á!
Một tia sáng bạc lóe lên.
Suy nghĩ của hắn ta đột nhiên bị cắt đứt, một con dao phẫu thuật sắc bén đã cắm vào cổ hắn ta.
Hắn ta trợn ngược mắt và nhìn Phương Hưu với vẻ mặt không thể tin được, nghĩ thế nào cũng không ngờ được Phương Hưu lại ra tay trước hắn ta.
Ngay lúc hắn ta đang dần mất đi ý thức, Phương Hưu mới bình tĩnh ghé vào tai hắn ta: "Chỉ là giết người thôi, sao phải suy nghĩ
“Phương Hưu! Ngươi đang làm gì vậy!”
“Tại sao ngươi giết hắn ta!”
Mọi người bỗng trở nên cực kỳ hoảng sợ, họ điên cuồng chất vấn.
Nhưng Phương Hưu lại bình tĩnh: “Ta thấy trong tương lai hắn ta sẽ mất khống chế linh tính, ra tay giết người, cho nên ta phải giết hắn ta trước.”
Mọi người bán tín bán nghi, sắc mặt rất khó coi.
Bọn họ không có cách nào phán đoán được lời Phương Hưu nói có phải là thật hay không, nhưng theo bản năng bọn họ lại nghĩ xấu cho hắn.
Rất có khả năng là Phương Hưu đang chuẩn bị dầu thắp, cho nên cố ý bịa chuyện, bây giờ hắn có thể lấy lý do nhìn thấy tương lai mà giết người.
Mà lần sau, hắn vẫn có thể tiếp tục giết người với lý do tương tự.
Đương nhiên cũng có người tin tưởng Phương Hưu, dù sao Phương Hưu đã cứu những người đó rất nhiều lần.
“Ha ha ha…”
Người giơ nến thanh đồng điên cuồng cười lớn, thậm chí còn cười đến mức ho ra máu.
“Các ngươi vẫn còn tin vào lời nói dối của hắn sao? Hắn chỉ là đang lợi dụng các ngươi thôi! Nếu không các ngươi nghĩ tại sao bọn họ đến đây cứu các ngươi?