Mặc dù Dương Minh rất mạnh, là ngự linh sư tam giai, nhưng bằng thực lực của mình, hắn ta không thể sống sót trong nghĩa trang sinh tử.
Bởi vì trong nghĩa trang, một người sẽ bị chia cắt thành trạng thái sống và trạng thái chết, biến thành hai bản thể giống hệt nhau.
Dù Dương Minh có mạnh đến đâu cũng khó có thể thắng được người giống hệt mình.
Hắn ta sẽ không thể thắng nhờ may mắn được, vì thân thể được sao chép kia cũng có năng lực may mắn.
So sánh như thế, ác quỷ đăng lưỡi cũng không là gì, cho dù Dương Minh không biết quy tắc, động đến quy luật giết người, hắn ta cũng có thể dễ dàng thoát khỏi nơi đó nhờ vào tốc độ của giày thêu.
“Nghĩa trang? Lúc lên núi ta đã nhìn thấy một nghĩa trang.” Dương Minh sửng sốt một chút, sau đó trên mặt hiện lên một chút tức giận.
“Đừng nhắc đến chuyện đó, ta đã bị lừa ở nghĩa trang.”
“Bị lừa?”
“Phải, khi đến nghĩa trang, ta nhìn thấy mộ của chính mình, bên trong có tiếng đập mạnh phát ra. Vì tò mò, ta đã đào mộ lên, ngươi đoán xem kết quả là gì? Hừ! Trong đó xuất hiện một người giống hệt ta.
Điều đáng ghét nhất là tên này nói chuyện giống hệt ta, nó không chỉ có khuôn mặt ý đúc ta mà còn bắt chước lời nói của ta, làm sao ta có thể chịu nổi?
Hai người bọn ta lập tức đánh nhau, nhưng có sao nói vậy, tuy tên đó khá kiêu ngạo, nhưng thực lực thực sự không thể bàn cãi, bọn ta đánh ba trăm hiệp mà bất phân thắng bại.
Sau đó ta chán ngán, không muốn đánh nhau nên nói đình chiến, ai mà ngờ ta với tên đó cùng chung ý nghĩ, nên bọn ta ngừng chiến.
Bọn ta vô cùng ăn ý, sau khi đình chiến nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu trò chuyện, càng nói càng thấy hợp nhau, thật sự là nói không hết chuyện. Khi bọn ta bắt đầu nói chuyện, ta đã rất sốc. Sở thích của bọn ta quá giống nhau, lúc ấy ta có cảm giác như đã gặp được tri kỷ, nếu không phải ta nóng vội muốn đến chùa Phổ Đà thì chắc chắn ta sẽ kết nghĩa anh em với hắn ta.
Sau đó ta nói ta sắp đi, chuyện mộng yểm còn đang chờ ta xử lý, người anh em này cũng rất nghĩa khí, hắn ta nói sẽ đi theo ta đi đánh mộng yểm.
Cuối cùng, cả hai bọn ta cùng nhau bước ra khỏi nghĩa trang, ĐM nó! Kết quả là tên này đã biến mất ngay khi vừa rời khỏi nghĩa trang! Thật là một kẻ hèn nhát! Rõ ràng đã đồng ý cùng nhau đánh mộng yểm? Bây giờ nghĩ lại, ta thật sự mừng vì lúc đó đã không kết nghĩa huynh đệ với hắn ta, nếu mà kết nghĩa, người như vậy không đáng.”
Phương Hưu: “...”
Dương Minh kinh ngạc liếc nhìn Phương Hưu: “Sao ngươi không nói gì?”
“Không có gì, ngươi tiếp tục đi.”
“Ồ, không có gì để nói nữa đâu. Đây là chuyện duy nhất xảy ra trong nghĩa trang. Về phần những bậc thang mà ngươi đã đề cập? Những bậc thang nào? Đó có phải là những bậc thang lên núi không?”
Phương Hưu gật đầu.
“Lại nói mấy cái bậc thang đấy, ta cũng tức lắm. Tại sao một ngôi chùa đổ nát lại xây những bậc thang dài như vậy? Hại ta chạy nửa ngày mới tới.”
“Ngươi vượt qua được bậc thang thế nào?”
Dương Minh hơi sửng sốt: “Chuyện này nào có phải vấn đề, lúc đó ta sốt ruột lắm, đương nhiên chạy lên đây.”
“Mỗi bước lên được mấy bậc thang?”
“Sao càng hỏi càng lung tung vậy, ai mà rảnh đi đếm xem có bao nhiêu bậc chứ? Có điên đâu? Lúc ta chạy lên, một bước phải bốn năm bậc, nếu không chắc là ba bốn bậc, cái này ai mà biết, à, ta nói này Phương Hưu, có phải ngươi cảm thấy hai chúng ta cùng hành động, nếu không nói chuyện, ngươi sẽ cảm thấy xấu hổ hả?
Nhưng ngươi có biết những câu hỏi vô bổ mà ngươi hỏi bây giờ khiến ta hơi xấu hổ rồi không, nếu ngươi không giỏi trò chuyện thì ngươi không cần phải tìm người ta nói chuyện đâu, làm gì có ai lại đi hỏi người khác một bước bước được mấy bậc chứ, lần sau ngươi cứ hỏi một bữa ta ăn được mấy hạt cơm đi.”
Phương Hưu: “...”
Nghe Dương Minh nói xong, Phương Hưu đã muốn thay đổi chí hướng của bản thân, từ việc muốn khiến toàn bộ quỷ dị của thế giới cảm nhận đau khổ trở thành xoá bỏ quỷ dị.
Theo mô tả của Dương Minh, hắn đã đoán được đối phương lên núi bằng cách nào.
Quy tắc giết chóc của ác quỷ đăng lưỡi là không được bước lên các bậc thang chẵn, hiển nhiên Dương Minh không kích hoạt quy tắc giết chóc nên luôn coi chúng như những bậc thang bình thường.
Vậy đáp án đã được vẽ ra một cách sinh động, Dương Minh chạy lên núi, mỗi bước vượt mấy bậc thang, từ đầu đến cuối đi đều bước vào số lẻ!
Trong tình trạng không biết luật lệ, với sự may mắn đáng kinh ngạc, Dương Minh đã không kích hoạt quy luật giết chóc của ác quỷ đăng lưỡi!
“Đây chính là may mắn tam giai sao?” Phương Hưu tự lẩm bẩm.
Lúc này hắn đã hiểu tại sao Bạch Tề mạnh hơn nhưng không thể làm đội trưởng mà cái ngưỡng như Dương Minh lại là đội trưởng.