Quá trình này đã khiến ta mất rất nhiều công sức.
Tuy nhiên, hiệu quả rất rõ ràng, mọi người đều quên mất nỗi sợ hãi mà thay vào đó nhiều người cầm gậy đến đài truyền hình để đánh Smart.“
Vừa nói, Dương Minh vừa nhìn về phía đám quỷ nô, lúc này bọn hắn đều đã hóa thành thi thể, chỉ có ba tên quỷ nô ngự linh sư còn đứng vững tại chỗ.
“Này, còn ba con nữa, vừa đủ cho ta hoạt động...“
Hắn ta còn chưa nói xong, ba tên quỷ nô ngự linh sư lập tức biến mất tại chỗ giống như đang dịch chuyển tức thời.
Dương Minh: “...“
“Không cần nhìn, đây là quỷ vực của mộng yểm, chắc là ba người bọn họ bị mộng yểm lôi đi.
Sợ hãi chính là nguồn gốc sức mạnh của mộng yểm, bây giờ trong thành phố phần lớn sự sợ hãi đã bị tiếng hát tiêu trừ, xem ra vì tiết kiệm sức mạnh, mộng yểm đã lập tức từ bỏ những quỷ nô cấp thấp này, chỉ giữ lại ba tên quỷ nô ngự linh sư. “
Dương Minh nhẹ gật đầu: “Vậy tiếp theo phải làm gì?“
“Đi tìm mộng yểm. Nó vẫn còn ở trong chùa Phổ Đà. Nếu ta đoán không nhầm, lúc này chắc là nó ở cùng một chỗ với Bạch Tề.“
Nghe thấy tên Bạch Tề, Dương Minh bỗng trở nên nghiêm túc, hắn ta đứng lên: “Nói phán đoán của ngươi cho ta biết chút đi.“
“Mặc dù năng lực của mộng yểm rất mạnh nhưng điểm yếu cũng rất rõ ràng, hắn ta không thể làm gì người khác khi họ không sợ hãi.
Điều này rất dễ đoán ra, ban đầu khi ta còn ở Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chỉ cần không sợ hãi mộng yểm, ta sẽ không bị thương.
Bây giờ cho dù mộng yểm trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí còn có thể phát ra ngọn lửa sợ hãi, nhưng chỉ cần không sợ hãi, ta vẫn sẽ không bị tổn thương như cũ.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mộng yểm tấn công chúng ta bằng quỷ nô.
Không có lý do gì mà bản thân mộng yểm lại không biết điểm yếu mà ngay cả kẻ địch cũng biết, vì vậy nếu ta là mộng yểm, ta nhất định sẽ tìm cách bù đắp điểm yếu này. “
Sắc mặt Dương Minh trở nên khó coi: “Ý ngươi là hắn ta muốn biến Bạch Tề thành quỷ nô?“
“Đúng vậy, Bạch Tề là ngự linh sư số một ở Thành phố Lục Đằng. Nếu hắn ta kiểm soát được Bạch Tề, sức mạnh của hắn ta sẽ tăng lên rất nhiều. Hắn ta có thể để Bạch Tề đi giết những người không sợ hãi, thậm chí mộng yểm cũng không chỉ muốn biến Bạch Tề thành quỷ nô, ngươi còn nhớ Dương Côn Bàng - cái người đã mang mộng yểm ra khỏi cục điều tra không? Mộng yểm có thể chiếm hữu Dương Côn Bàng, nên cũng có thể chiếm hữu Bạch Tề.“
Nghe tới đây, Dương Minh không thể ngồi yên được nữa, có vẻ hắn ta có tình cảm sâu đậm với Bạch Tề.
“Vậy chúng ta còn chờ cái gì nữa, nhanh đi tìm mộng yểm thôi.“
Phương Hưu gật đầu, sau đó nói với Triệu Hạo và những người khác: “Bây giờ về cơ bản các ngươi đã mất đi sức chiến đấu và trở nên vô dụng, quay lại cục điều tra đi.“
“Hưu ca, vậy ngươi...” Triệu Hạo muốn nói lại thôi.
“Nếu không, ngươi để ta đi theo ngươi đi. Nếu không được thật, ngươi chỉ cần dùng thủ đoạn trước đây của ngươi để thôi miên ta, ta sẽ giải quyết mộng yểm cũng được.“
Phương Hưu lắc đầu: “Vô ích thôi, mộng yểm sẽ không vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ, thậm chí có khả năng bởi vì nhìn thấy ngươi nên hắn ta sẽ không xuất hiện.“
Triệu Hạo nghe mấy lời ấy xong thì thất vọng cúi đầu.
“Phương Hưu, không thì ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta sẽ giải quyết mộng yểm.” Dương Minh nhìn Phương Hưu cả người đầy máu, có hơi lo lắng nói.
“Mộng yểm nhất định phải do chính ta giết chết.” Trong giọng Phương Hưu ẩn chứa sự chắc chắn.
Hắn chưa bao giờ sợ chết, hắn chỉ sợ không thể giết chết quỷ dị, bây giờ là thời điểm quyết chiến, nếu hắn không thể tự mình giết chết mộng yểm thì đồng nghĩa với tất cả những cái chết trước đó đều vô ích.
Hiển nhiên Dương Minh cũng hiểu được tính cách không khoan nhượng của Phương Hưu, hắn ta cũng biết một khi Phương Hưu đã quyết định thì không thể thay đổi được, thế nên đành phải gật đầu đồng ý.
Sau đó, hai người đi sâu về phía trong chùa Phổ Đà, hai bóng người biến mất trong sương mù dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Trong chùa Phổ Đà.
Quỷ vực mộng yểm đã làm địa hình ở đây thay đổi đến mức không thể nhận ra, rõ ràng chùa Phổ Đà chiếm một diện tích nhỏ, tốc độ của Phương Hưu và Dương Minh rất nhanh, theo lý thuyết mà nói, đáng lẽ bọn họ đã đến đích từ lâu, nhưng bây giờ đã qua mười phút rồi mà hai người họ vẫn chưa đến nơi.
Xung quanh bị sương mù bao phủ, sương mù không ngừng cuồn cuộn, giống như có quái vật nào đó sẽ chạy ra ngoài, vô cùng u ám.
Hai người đang mò mẫm đi về phía trước trong sương mù, Phương Hưu đột nhiên hỏi: “Làm thế nào mà các ngươi đi qua được hai ải là nghĩa trang và bậc thang?”