Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 215 - Chương 215: May Mắn Thay, Không Làm Nhục Mệnh (1)

Chương 215: May mắn thay, không làm nhục mệnh (1) Chương 215: May mắn thay, không làm nhục mệnh (1)

Hai kẻ đó lần lượt là một vị trung niên mặc áo lót rộng rãi, đeo vòng tay tử đàn, cùng với một cô gái mặc âu phục nữ, để đầu đinh.

“Phó Vân! Khổng Nam! Tại sao có thể là bọn họ! Bọn họ cũng là ngự linh sư nhị giai!!”

Lúc này đã có người tuyệt vọng nhắm mắt, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng như vậy, sắc mặt Phương Hưu vẫn bình tĩnh như trước.

Hắn đang đang tự hỏi, không phải tất cả ngự linh sư của thành phố Lục Đằng đều bị mộng yểm khống chế, có một bộ phận bị chiếm đoạt linh tính, còn có bộ phận thì bị giấu ở các ngõ ngách, cùng chiến đấu chống lại mộng cảnh.

Nếu không cũng sẽ không chỉ xuất hiện ba quỷ nô ngự linh sư, chắc hẳn mộng yểm cho rằng bọn họ là ngự linh sư nhị giai, thực lực tương đối mạnh mẽ, cho nên không nuốt chửng, mà chuyển hóa họ thành quỷ nô.

Đây chính là toàn bộ át chủ bài của mộng yểm sao?

Không, không đúng, còn có Bạch Tề.

Bạch Tề biến mất đã lâu, từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, không biết là sống hay đã chết.

Rất nhanh, ba vị quỷ nô ngự linh sư dẫn theo đại quân quỷ nô phát động tấn công.

Phương Hưu nhanh chóng khống chế những người vừa bị gai nhọn giết chết, dùng máu của bọn họ đốt nến thanh đồng.

Bùm bùm bùm!

Cuộc tấn công mạnh mẽ bắn phá vào ngọn nến màu xanh, khiến cho ánh nến không ngừng nhấp nháy, như thể một giây sau sẽ bị dập tắt.

Thi thể của những người kia đang hóa thành xác ướp bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, rõ ràng dưới những đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, bọn họ không thể kiên trì được dù chỉ một phút.

Nhìn thấy toàn đội sắp bị tiêu diệt, khóe miệng của Phương Hưu lại nở nụ cười như thể giành được thắng lợi.

“Hưu ca, đã là lúc nào rồi, mà người vẫn còn cười được?” Sắc mặt của Triệu Hạo tái nhợt, hai chân run rẩy nói.

“Chẳng lẽ ngươi không phát hiện rằng hành động của những quỷ nô này ngày càng chậm chạp, thậm chí ngay cả lực tấn công cũng bắt đầu yếu đi sao?”

“Ai còn có tâm trí quan tâm đến chuyện này, có lẽ là do bọn chúng quá mệt mỏi, cái này có thể chứng tỏ được điều gì?”

Phương Hưu mỉm cười: “Chứng tỏ kế hoạch của ta đã thành công.”

“Kế hoạch? Kế hoạch gì?” Triệu Hạo sững sờ nói.

“Suỵt, đừng nói chuyện, nghe nhạc đi.“

Phương Hưu vừa nói xong.

Đúng lúc này, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng nhạc.

“May mắn đến, chúc ngươi may mắn, may mắn mang lại niềm vui và tình yêu, may mắn đến, chúc chúng ta may mắn...“

Giọng nói như có người giết ngựa mổ heo của Smart, từ xa đến gần, vang vọng khắp nơi.

Tất cả những người vốn đang tuyệt vọng khi nghe thấy tiếng hát đều choáng váng, chỉ cảm thấy khó chịu, muốn đánh người khác, ngay cả sự tuyệt vọng và sợ hãi cũng bị lãng quên.

Nghe bài hát này có tác dụng gì? Có thể nói như vậy, nếu người muốn nhảy lầu mà nghe được bài hát này thì trước tiên phải đánh ca sĩ trước khi nhảy lầu.

“Cái giọng hát này...“

“Chẳng lẽ là...“

Khi bài hát bắt đầu vang lên, chỉ thấy khí thế của những quỷ nô vốn hùng hổ dường như bóng xì hơi, động tác càng ngày càng chậm, thậm chí có một số lập tức tê liệt ngã xuống đất.

Bịch bịch...

Tiếng hát càng lúc càng lớn, đám quỷ nô ngã xuống đất hàng loạt.

Lúc này hai mắt Triệu Hạo đột nhiên mở to, hắn ta nhớ tới kế hoạch của Phương Hưu.

Để Dương Minh mang theo Smart đến đài truyền hình hát bài Vận mắn tới nhằm loại bỏ nỗi sợ hãi và làm suy yếu sức mạnh của mộng yểm.

Hiện tại xem ra kế hoạch đã thành công?

Nhưng có điều gì đó không đúng, vì sao tiếng hát có thể truyền đến chùa Phổ Đà?

Theo lý thuyết thì tiếng hát chỉ có thể lan truyền trong thành phố, sao có thể truyền đến chùa Phổ Đà?

Rất nhanh, mối nghi ngờ của Triệu Hạo đã được hóa giải.

Chỉ thấy một người đàn ông gánh một cái loa lớn từ đằng xa chạy nhanh đến, trên chân hắn ta còn đi một đôi giày thêu.

Là Dương Minh!

Dương Minh tới rồi! Hắn ta xuất hiện trên sân khấu với đôi giày thêu trên nền nhạc!

Nếu nhạc nền không quá phù hợp với tình hình và đôi giày thêu không quá đẹp thì lúc này Dương Minh tuyệt đối giống như một vị chúa cứu thế rực rỡ.

Dương Minh đi giày thêu có tốc độ cực nhanh, vừa xuất hiện trong tầm mắt, chỉ trong chốc lát hắn ta đã xuyên qua đám quỷ nô, đi tới chỗ mọi người.

“Phương Hưu, may mắn là ngươi đã hoàn thành sứ mệnh của mình.” Dương Minh đặt loa xuống đất, nhếch miệng cười một tiếng.

Những người sống sót khác phấn khích đến mức ôm đầu khóc rống.

Phương Hưu bình tĩnh gật đầu: “So với ta dự đoán thì muộn hơn một chút.“

“Không còn cách nào khác, muốn tiếng hát lan rộng khắp thành phố Lục Đằng, sau khi đưa Smart đến, ta đã huy động một lượng lớn nhân viên bảo vệ. Để bọn họ lái xe, mở cửa sổ, bật nhạc tối đa, mang âm nhạc tới các đường phố, ngõ hẻm. Cục điều tra cũng huy động tất cả những người sống sót trong thành phố, cho dù đó là điện thoại di động, loa và bất kỳ thiết bị nào có thể phát nhạc trực tuyến đều được bật ở mức tối đa.

Bình Luận (0)
Comment