Xem ra sau khi giải quyết xong chuyện của mộng yểm, hắn nhất định phải đưa Dương Minh đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, có lẽ tới đó mọi nghi vấn đều có thể được giải đáp.
Trong lúc Phương Hưu đang suy nghĩ, hắn chợt cảm thấy ý thức mơ hồ, cổ đau nhức dữ dội, bên tai có tiếng Dương Minh gầm lên sợ hãi và tức giận, sau đó hai hắn mắt tối sầm.
Ta…ta đã chết rồi ư?
Chết như nào? Chết lúc nào?
Phương Hưu đến lúc chết cũng không thấy được ai đã giết hắn
…
…
“Dương Minh.” Đang đi, Phương Hưu đột nhiên gọi Dương Minh.
Dương Minh dừng lại, hỏi: “Sao vậy?”
“Chú ý bảo vệ ta.”
Dương Minh hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phương Hưu, dường như nhận ra điều gì đó, hắn ta nghiêm túc gật đầu.
Nhưng Phương Hưu không đặt hết hy vọng vào Dương Minh, chỉ nhìn thấy mái tóc bạc của hắn đang mọc điên cuồng, vô số sợi tóc mảnh mai xòe ra như mạng nhện.
Những sợi tóc này bao trùm khắp người Phương Hưu giống như một tấm lưới cảnh cáo, chỉ cần có người xông vào, hắn sẽ lập tức cảm giác được.
Hơn nữa, những sợi tóc này còn ẩn trong làn sương mù dày đặc, lại thêm bóng đêm, chúng gần như trở nên vô hình.
Sau khi làm tất cả những điều này, hai người họ tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, Phương Hưu cảm thấy tóc mình bị thứ gì đó lay động.
“Hướng mười giờ.”
Đôi giày thêu dưới chân Dương Minh phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ, vù!
Hắn ta biến mất ngay lập tức, sau đó lao về hướng mười giờ như một ngôi sao băng.
“Là ngươi!”
Rất nhanh, giọng nói vừa kinh ngạc vừa tức giận của Dương Minh vang lên.
Sau đó là tiếng lưỡi dao chạm vào nhau.
Những âm thanh đánh nhau liên tục vang lên.
Lúc này trong lòng Phương Hưu có hơi nghi hoặc, hắn lập tức chạy về hướng chiến đấu.
Khi xuyên qua sương mù dày đặc đến chiến trường, hắn nhìn thấy Dương Minh đang chiến đấu với Bạch Tề.
Nói chính xác thì hẳn là Bạch Tề đang đè Dương Minh xuống đánh.
Trạng thái lúc này của Bạch Tề có vẻ không đúng lắm, hắn ta như biến thành một người hoàn toàn khác.
Nếu trước đây hắn ta theo phong cách của một tổng tài lạnh lùng thì bây giờ hắn ta tạo cho người ta ấn tượng vừa xấu xa vừa điên cuồng, khuôn mặt tuấn tú có nụ cười tà ác và điên khùng, mái tóc nhảy múa, cộng với làn da tái nhợt và dáng người gầy gò, có cảm giác hắn ta giống như một ma cà rồng dưới ánh trăng.
Hơn nữa dường như tốc độ của hắn ta càng ngày càng nhanh, dựa vào thực lực hiện tại của Phương Hưu, ít nhất hắn có thể nhìn thấy quỹ đạo chuyển động của Bạch Tề, nhưng bây giờ hắn gần như không thấy gì cả.
Chỉ mấy lần Bạch Tề và Dương Minh va chạm, thân thể hắn ta không thể không dừng lại, khi ấy ánh mắt Phương Hưu mới miễn cưỡng theo kịp.
Nhìn con dao găm màu vàng sậm trong tay Bạch Tề có kiểu dáng giống hệt Dương Minh, Phương Hưu biết lần trước hắn chết như thế nào.
Có lẽ hắn đã bị Bạch Tề giết chết bằng tốc độ ma quái của mình.
Lúc này rõ ràng Dương Minh không có khả năng chống lại Bạch Tề, hắn ta buộc phải rút lui, bất đắc dĩ, đành phải dùng miệng để chạy trốn.
“Bạch Tề! Ngươi điên rồi à! Ngươi đánh ta làm gì!”
Bạch Tề lộ ra nụ cười lạnh: “Ồ, đây không phải là đội trưởng Dương của chúng ta sao? Mới mấy ngày không gặp, sao ngươi lại thế này rồi?”
Sắc mặt Dương Minh bất ngờ tối sầm lại: “Ngươi không phải Bạch Tề! Bạch Tề sẽ không bao giờ nói như vậy, ngươi là ai?”
“Ha ha, nếu ta không phải Bạch Tề thì còn có thể là ai? Từ khi thức tỉnh tới tam giai, ta chỉ biết ta của hôm nay!”
“Cái gì! Linh tính của ngươi bị mất khống chế sao?” Dương Minh kinh ngạc nói.
Vẻ mặt tà ác, điên cuồng của Bạch Tề đột nhiên tối sầm lại: “Ngươi không hề thay đổi chút nào, vẫn làm cho người ta cảm thấy chán ghét như cũ.”
“Không phải Tiểu Bạch, ngươi tiến vào tam giai nhanh như vậy, bây giờ lại rơi vào trạng thái này, ta khó có thể không nghi ngờ linh tính của ngươi bị mất khống chế hoặc là bị mộng yểm khống chế.”
“Đừng gọi ta là Tiểu Bạch!!” Bạch Tề lập tức nổi giận, dao chém càng ngày càng độc ác.
“Được rồi Tiểu Bạch.”
“Ah! !”
Bạch Tề như bị kích thích, tốc độ lại tăng lên, hắn ta như phân thân thành thành sáu bóng người, từ các phương hướng khác nhau tấn công Dương Minh.
Dương Minh sửng sốt, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nên cố gắng hết sức để tự vệ.
Tuy nhiên, vẫn không thể đề phòng được, hắn ta bị dao cứa vào cổ họng.
Hai bóng người đan xen vào nhau, Bạch Tề xuất hiện sau lưng Dương Minh một cách ngầu lòi, hắn ta trở tay cầm dao, lưỡi dao nhuốm máu, nụ cười tà ác dưới ánh trăng máu trông càng quỷ dị hơn.
Nhìn lại Dương Minh, trên cổ hắn ta hiện lên một vệt máu, máu phun ra, hai mắt hắn ta đột nhiên trợn to, hai tay ôm lấy cổ, hắn ta không thể tin nổi, ngã xuống đất như kẻ thua cuộc.