Trong mắt Bạch Tề hiện lên sự thất vọng, sau đó hắn ta lại hưng phấn: “Không ngờ sau khi thức tỉnh cực tốc, ta lại mạnh mẽ đến vậy, ha ha ha… Dương Minh! Ngươi đáng chết! Rõ ràng ngươi thua kém ta về mọi mặt. Dựa vào cái gì mà ngươi được làm đội trưởng chứ!
Hơn nữa ngươi còn được thăng lên tam giai trước, tại sao tất cả những điều tốt đẹp đều thuộc về ngươi! Ngoại trừ cái vận may chó má đó ra, ngươi còn có cái gì nữa?”
Phương Hưu ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, hắn cau mày, đây thật sự là thiên mệnh sao? Cho dù Bạch Tề thăng cấp lên tam giai, đạt được tốc độ cực hạn, nhưng Dương Minh cũng không thể dễ dàng bị giết trong vài giây được?
Ngay lúc Phương Hưu đang do dự có nên quay lại từ đầu hay không thì cơ thể Dương Minh đột nhiên cử động.
“Ngoại trừ vận may chó má kia ra, ta còn có quỷ khí.”
Chỉ thấy Dương Minh hai má phồng lên bò từ đất dậy, điều kỳ diệu là vết máu trên cổ hắn ta đã biến mất, miệng vết thương cũng lành lại.
“Quả nhiên là ngươi không chết dễ dàng như vậy.” Bạch Tề có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái điên cuồng, gian xảo: “Như này mới thú vị chứ.”
Hắn ta nhìn về phía miệng của Dương Minh, phát hiện đối phương ngậm một hạt châu màu đen phát ra dao động quỷ dị.
“À, hóa ra là quỷ khí loại chữa trị sao? Để ta nhìn xem ngươi có thể chữa trị được bao nhiêu lần.”
Nói xong, Bạch Tề lại tiếp tục ra tay, nhưng mà Dương Minh đã vội vàng kêu dừng lại, miệng hắn ta ngậm hạt châu nên nói lúng búng không rõ tiếng: “Chờ một chút, ta rít điếu thuốc đã.”
Ngay sau đó, Dương Minh thật sự móc thuốc lá từ trong túi ra rồi châm thuốc.
“Phù!” Hắn ta thở ra một hơi dài, thấy sắc mặt của Bạch Tề tối sầm xuống, hắn ta bèn giải thích: “Ngươi đừng hiểu nhầm, ta không hề cố ý không tôn trọng ngươi, chỉ là Trấn Thi châu trong miệng ta thật sự rất thối, do moi ra từ trong miệng của người chết, nên ta dùng khói thuốc để át mùi đi một chút.”
“Chết đi!” Bạch Tề nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, khi hắn ta xuất hiện lần nữa thì đã đến trước mặt Dương Minh, con dao ngắn ánh lên màu vàng sẫm trong tay hắn ta chặt xuống một cách hung ác, dọa cho Dương Minh đánh rơi cả điếu thuốc trên tay, vội vàng nâng đao lên đỡ.
Hai người lần nữa lao vào đánh nhau, nhưng mà rất rõ ràng, dù Dương Minh đã sử dụng giày thêu, nhưng tốc độ của hắn ta vẫn chậm hơn một chút so với Bạch Tề, hắn ta chỉ có thể bị động phòng thủ.
Chẳng mấy chốc, trên người hắn ta lại xuất hiện mấy vết thương, nhưng chỉ trong nháy mắt vết thương đã lập tức lành lại.
Bạch Tề nhíu mày: “Ta không tin trên thế gian này có tồn tại loại quỷ khí không có tác dụng phụ.”
Hắn ta như phát cuồng mà tấn công điên cuồng, nhưng bây giờ Dương Minh đã gần như sở hữu thân thể bất tử, dù chém thế nào cũng không chết.
Trong nhất thời, Bạch Tề cảm thấy suy sụp, hắn ta không tin được, rằng mình đã tấn chức ngự linh sư tam giai nhưng vẫn không thể làm gì được Dương Minh, đây là sức mạnh mà hắn ta phải chìm vào bóng tối mới đổi lấy được.
Trạng thái của Bạch Tề rất bất ổn, vừa rồi khi hoài nghi bản thân, khí chất điên cuồng, gian ngoan đã biến mất, thay vào đó là trạng thái lạnh lùng ngang ngược trước kia dường như được khôi phục lại.
Đúng lúc này, mộng yểm xuất hiện, hắn ta ở trên nóc nhà, quan sát mọi người.
“Bạch Tề, tiếp tục công kích, Trấn Thi châu của hắn ta có thể chữa lành vết thương, nhưng trong vòng năm phút, nếu không nhả Trấn Thi châu ra thì hắn ta sẽ biến thành một khối thi thể.”
Bạch Tề nghe mộng yểm nói xong, lập tức ổn định lại trạng thái, cười gian xảo: “Thì ra là thế, vậy…”
Hắn ta còn chưa nói xong, ở đằng kia Dương Minh đột nhiên lấy ra một cái bình gốm sứ cũ nát, bên trong đựng Hóa Thi thủy bốc lên mùi hôi thối.
Ừng ực…
“Ọe!”
“Đúng là, dù uống bao nhiêu lần thì vẫn không thể thích ứng được với Hóa Thi thủy sinh ra từ bình Thi Thủy này, nhưng mà nó có thể kéo dài thời gian biến thành thi thể, khó uống cũng phải uống.”
Dương Minh còn giải thích thêm, cứ như đang cố ý chọc giận Bạch Tề và mộng yểm.
Bạch Tề: “...”
Mộng yểm: “...”
“Đồ khốn nạn! Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu quỷ khí!!” Trong giây lát, Bạch Tề cảm thấy bản thân sắp ghen ghét đến biến dạng, bởi vì hắn ta không có lấy một món quỷ khí.
Không phải do thực lực không đủ, chỉ là sau khi quen biết Dương Minh, hắn ta có cảm giác bị đối phương hút mất vận may, từ đầu đến cuối hắn ta đều không gặp được món quỷ khí nào.