“Ngươi đoán xem?” Dương Minh tròn mắt nhìn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ có Bạch Tề và mộng yểm không nói nên lời, Phương Hưu cũng không biết phải nói gì.
Đây là thiên mệnh sao? Người khác liều sống liều chết nhưng không lấy được một quỷ khí, Dương Minh lại có thể lấy ra tận ba cái, quan trọng là nó còn có thể sử dụng để bổ trợ lẫn nhau.
“Chết tiệt!” Bạch Tề tức giận không thôi: “Ngươi sử dụng ba quỷ khí cùng lúc, để ta nhìn xem đến bao giờ linh tính của ngươi sẽ mất khống chế!”
Dương Minh ngượng ngùng gãi đầu: “Nói ra thật khéo, ba quỷ khí cùng lúc phát ra năng lượng quỷ dị làm ô nhiễm tâm linh của ta, nhưng không biết thế nào lại hình thành một thế cân bằng mong manh, vừa hay triệt tiêu lẫn nhau.”
Bạch Tề: “...”
Hắn ta tức giận đến không nói nên lời, điên cuồng tấn công Dương Minh.
Dương Minh bị đánh lùi lại liên tiếp, nhưng Bạch Tề không giết chết được hắn ta, hai người nhất thời rơi vào tình thế giằng co, trận chiến sinh tử trở thành một trận chiến tiêu hao, xem xem linh tính ai hao hết trước.
Mà trong lúc hai người họ đánh nhau kịch liệt, mộng yểm lại để mắt tới Phương Hưu.
Mặc dù bây giờ phần lớn sức mạnh sợ hãi đã bị suy yếu nhưng mộng yểm vẫn có dáng vẻ nắm chắc phần thắng như trước.
Nó từ trên cao nhìn xuống Phương Hưu mà nói: “Phương Hưu, không phải ngươi có thể biết trước tương lai sao? Vậy ngươi có thấy được tương lai của bản thân không?”
“Ta thấy trong tương lai ngươi sẽ chết rất thảm.”
“Ha ha ha…” Mộng yểm không chút để ý mà cười to: “Xem ra năng lực tiên tri của ngươi không chính xác rồi, nếu ngươi nghĩ có thể dựa vào Dương Minh để lật ngược trận này thì ngươi lầm to rồi, Bạch Tề chính là tác phẩm xuất sắc nhất của ta, mấy ngày nay ta phí một lượng sức mạnh lớn mới có thể bồi dưỡng hắn thăng cấp lên tam giai, còn là tam giai đã thắp sáng đến 45% linh tính.”
“So xem ai hao hết linh tính trước à? Dương Minh không thể nào so được!”
“Thật không?” Phương Hưu lạnh lùng cười, ngay sau đó quay đầu nói với Bạch Tề: “Bạch Tề, trận chiến tranh chức đội trưởng lúc trước, thật ra lý do khiến ngươi thua, không phải là ăn nhầm đồ hỏng rồi đau bụng, mà là do một ngày trước đó Dương Minh cho ngươi uống thuốc xổ.”
Trong nháy mắt, dù đang ở trạng thái chiến đấu nhưng thân thể Bạch Tề cứng đờ lại, ngay sau đó mặt mày hắn ta tràn ngập sự tức giận: “Ngươi nói cái gì!? Dương Minh, vậy mà ngươi lại là loại tiểu nhân đê tiện như thế! Ta nói mà, ta là một ngự linh sư nhị giai, sao có thể ăn đến mức đau bụng!”
Bạch Tề ra tay càng thêm mạnh, mặc kệ linh tính tiêu hao mà điên cuồng tấn công.
Dương Minh vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Phương Hưu! Ngươi là cái tên phản bội, rõ ràng ngươi đã đồng ý sẽ giữ bí mật cho ta!!”
Nhìn cảnh tượng này, sắc mặt mộng yểm lập tức đen xì, hắn ta vội vàng nói: “Bạch Tề, tiết kiệm linh tính, Phương Hưu đang cố ý chọc giận ngươi.”
Nhưng mà lúc này Phương Hưu lại tiếp tục nói: “Còn một việc nữa, trong trận chiến lúc đấy tuy rằng ngươi đã cố gắng kẹp chặt mông, nhưng ở đó đều là ngự linh sư, họ đã ngửi thấy mùi từ lâu.”
Những lời này giống như bom hạt nhân nổ mạnh trong lòng của Bạch Tề.
Trong nháy mắt, biểu cảm của hắn ta còn xuất sắc hơn diễn kịch, lúc xanh lúc trắng, cách rất xa cũng có thể cảm nhận được lửa giận ngút trời của Bạch Tề.
“Dương! Minh!! Ta phải giết ngươi!!”
Bạch Tề hoàn toàn đánh mất lý trí, hai mắt đỏ au, gân xanh trên mặt nổi lên, hắn ta lập tức dùng toàn lực để tấn công Dương Minh, hoàn toàn quên mất phải tiết kiệm linh tính và trạng thái giết không chết của Dương Minh hiện giờ.
Mộng yểm nhìn thấy cảnh này mà trợn tròn cả mắt, hắn ta không thể khống chế được trạng thái bây giờ của Bạch Tề.
Thật ra Bạch Tề chưa biến thành quỷ nô, bởi vì sau khi biến thành quỷ nô thì linh tính sẽ không tăng lên nữa, mộng yểm tiếc nuối cho hạt giống tốt nên hắn ta chia một phần sức mạnh rồi đưa vào trong cơ thể của Bạch Tề, khơi ra cảm xúc trái chiều của đối phương, dẫn đường để Bạch Tề sa đọa.
Hơn nữa quá trình sa đọa này chưa thực sự hoàn thành, đây cũng là lý do tại sao trước đó vẫn luôn không tìm thấy Bạch Tề, nhưng hiện tại bị hai người Phương Hưu và Dương Minh tìm đến tận nơi, mộng yểm chỉ có thể để bán thành thành phẩm là Bạch Tề ra trước.
“Nhìn chuyện tốt mà ngươi làm xem!” Mộng yểm trợn mắt tức giận nhìn Phương Hưu.
“Đều lên hết cho ta!”
Theo tiếng ra lệnh của mộng yểm, ba bóng người từ trên trời giáng xuống, bất ngờ hơn cả là ba quỷ nô này đều là ngự linh sư.
Trong nháy mắt, ba quỷ nô ngự linh sư nhị giai tạo thành hình tam giác, bao vây quanh Phương Hưu.