Chuyện thần kỳ là, mặt trăng máu giống như ảo giác, chỉ ảnh hưởng đến một mình Phương Hưu.
Sau khi Phương Hưu bị mặt trăng máu đánh trúng, hắn phát hiện bản thân không hề bị thương, mà chỉ đi tới một không gian hình cầu đỏ như máu.
“Ở bên trong mặt trăng máu sao? Khá thú vị đấy chứ.” Phương Hưu không hề hoảng hốt trước sự thay đổi bất ngờ như thế, ngược lại, hắn nở một nụ cười đầy hứng thú.
Lúc này, mộng yểm xuất hiện bên trong không gian màu máu.
Hắn ta cười lạnh nói: “Phương Hưu à, rất nhanh thôi người sẽ không cười nổi nữa đâu.”
Xoẹt!
Một tia sáng bạc lóe lên, nhưng con dao phẫu thuật lại xuyên qua cơ thể của mộng yểm như xẹt qua không khí.
“Vô ích thôi, bây giờ ta chỉ là ảo ảnh, cho đến khi ngươi hoàn toàn giải trừ được trạng thái này, ta sẽ không trực tiếp xuất hiện trước mặt ngươi, dựa vào cơ thể này của ngươi, ngươi vốn không thể kiên trì quá lâu...”
Mộng yểm còn chưa nói xong, Phương Hưu đã trực tiếp khôi phục nguyên trạng.
Hắc khí quấn quanh người hắn tiêu tan trong nháy mắt.
Mộng yểm sửng sốt.
“Ngươi có thể chủ động giải trừ được? Quả nhiên là tự tìm đường chết, cơ thể của ngươi đã đạt đến cực hạn, muốn bộc phát sức mạnh quỷ dị của con dao phẫu thuật thêm lần nữa là điều không thể...”
“Nói nhảm nhiều thế.” Phương Hưu trực tiếp ngắt lời:“Hiện thân đi, ta muốn xem xem, ngươi đã chuẩn bị bất ngờ gì cho ta.”
Mộng yểm cười lạnh, sau đó thân thể hắn ta ngưng tụ lại.
“Phương Hưu, ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin, nhưng điều đó không quan trọng, hãy biến thành vật chứa của ta đi!”
Nói xong, mộng yểm nở nụ cười tự tin đi về phía của Phương Hưu, có vẻ hắn ta cố ý đi chậm lại nhằm tạo áp lực tâm lý cho Phương Hưu.
“Khặc, khặc, khặc... Lần trước cũng có người từng nói những lời tương tự thế nhưng hắn ta đã chết rồi, ngươi cũng muốn thử sao?”
Nụ cười trên miệng của mộng yểm ngày tự tin: “Xem ra ngươi cho rằng ta không có cách nào cướp đi cơ thể của ngươi, có lẽ ngươi đã đúng, cướp lấy cơ thể là cuộc chiến trong ý thức, thực sự chiến đấu với một con quái vật không biết sợ hãi như ngươi, chắc hẳn ta chẳng phải đối thủ của ngươi.
Nhưng mà! Bây giờ ta đã không còn như xưa nữa!
Ta có sự sợ hãi của toàn bộ thành phố Lục Đằng, ý thức của những người chết trong quỷ vực đã bị ta khống chế rồi.
Có lẽ chỉ có một mình ta sẽ không có cách nào đánh bại được ý thức của ngươi, nhưng một nghìn người, mười nghìn người, trăm nghìn người thì sao?
Ngươi lấy cái gì để chống lại ta!!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy vô số bóng người dày đặc xuất hiện trong không gian huyết sắc, toàn bộ không gian gần như chật ních toàn người là người.
Bất kể là trên mặt đất hay giữa không trung đều có không ít người đang lơ lửng trong đó.
Thậm chí ngay bên cạnh Phương Hưu cũng đông nghìn nghịt.
Cơ thể của bọn họ trong tình trạng nửa ẩn nửa hiện, trên mặt của mọi người đều mang vẻ sợ hãi và thống khổ giống như đắm chìm trong cơn ác mộng mãi mãi.
“Ha ha ha... Tuyệt vọng đi, sợ hãi đi, trở thành chất dinh dưỡng của ta đi!” Mộng yểm điên cuồng cười to.
Hắn ta đã phơi bày sự thật, sở dĩ hắn ta nhốt Phương Hưu ở không gian mặt trăng máu, chính là vì không để cho đối phương chạy trốn và ngăn cản những người khác quấy rối.
Bây giờ Phương Hưu mọc cánh cũng khó thoát, đợi khi những ý thức thể này làm toàn bộ ý thức của Phương Hưu hao mòn, hắn ta sẽ đoạt xá!
Ý thức của một người có mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh hơn vạn người!
Vào chính thời khắc này, trong cục diện thế này, hắn ta thực sự không biết mình sẽ thua kiểu gì?
“Lên cho ta!”
Mộng yểm giống như tướng quân ra lệnh, mang theo thiên binh vạn mã, xông tới chỗ của Phương Hưu.
Một cảnh tượng khủng bố xuất hiện, chỉ thấy những ý thức thể giống như u hồn bao phủ không gian mặt trăng máu kia, điên cuồng tràn vào cơ thể của Phương Hưu.
Một con, hai con, ba con... một nghìn con, mười nghìn con...
Chúng dường như là vô cùng vô tận.
Cùng lúc đó, Phương Hưu có thể cảm nhận rõ ràng được trong tâm linh của chính mình xuất hiện ý thức của vô số người, vô số người đang đau đớn gào thét.
Nếu như là người bình thường, chỉ trong nháy mắt, ý thức sẽ tiêu tan, hoàn toàn chìm vào biển ý thức, nhưng Phương Hưu không phải là người bình thường.
Mộng yểm cũng nhanh chóng tiến vào trong tâm linh của Phương Hưu.
Sau khi tiến vào, hắn ta sửng sốt.
“Đây chính là tâm linh của nhân loại sao? Tâm linh này đen tối quá, quả thực là còn đen tối hơn cả quỷ dị.”
Tâm linh của Phương Hưu lộ ra một loại tăm tối sâu thẳm, sự tối tăm này như một hố đen cực kỳ vặn vẹo.
Mà trong trung tâm của hố đen, ý thức thể của Phương Hưu đang đứng ở đó!
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào những bóng người dày đặc xung quanh, trên mặt không có chút dao động nào.
Tuy rằng mộng yểm rất bất ngờ, nhưng hắn ta vẫn nắm chắc phần thắng như cũ.