“Phương Hưu, quả nhiên ta đã xem thường ngươi, nhưng cũng may là ta đủ cẩn thận, không tự mình đến đây cướp đoạt cơ thể của ngươi, mặc dù tâm linh của ngươi vô cùng quỷ dị, nhưng dưới lợi thế tuyệt đối nghiêng về phía ta, ngươi chắc chắn sẽ thua!
Lên cho ta.”
Vô số ý thức thể gào thét lao về phía Phương Hưu ở trung tâm hố đen.
Nhưng trước khi chúng bước vào hố đen, vô số cảm xúc tiêu cực phun trào, hố đen nhanh chóng xoay tròn.
Mấy chục ý thức thể đang lao tới phía trước bị bóng đen vặn nát ngay tức khắc.
Thấy cảnh tượng ấy, mộng yểm thầm kinh hãi, hắn ta thấy may mắn vì quyết định của mình.
Mà sau khi càng ngày càng nhiều ý thức thể xông vào, hố đen bắt đầu rung lắc, sự rung lắc ngày càng kịch liệt giống như nó không thể chịu được nhiều ý thức thể như vậy.
Cuối cùng, bóng tối bị đập nát.
Hố đen tiêu tán, lộ ra một khoảng hư vô.
Đúng là tâm linh của Phương Hưu rất vặn vẹo và đen tối, khi người bình thường tiến vào đó, ý thức của họ sẽ lập tức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng mọi thứ đều có giới hạn, nếu so sánh cảm xúc tiêu cực của Phương Hưu với độc dược, độc dược kia chẳng là cái thá gì.
Một túi độc dược ngâm trong nước, cho mỗi người uống một ly, có thể độc chết được bao nhiêu người?
Một cân thạch tín có thể giết chết một người, giết chết mười người, giết chết một trăm người, nhưng một khi pha loãng quá nhiều, nó có thể giết mười nghìn người sao?
Hiển nhiên là không thể.
Mộng yểm lợi dụng điểm này nên đã để hàng vạn ý thức thể lên trước, nhằm tiêu hao đi ý thức của Phương Hưu, sau đó mình ra tay cuối cùng.
Kế hoạch của hắn ta thực sự thành công.
Lúc này Phương Hưu đã bị vô số ý thức thể vây xung quanh, chúng tranh nhau xâu xé ý thức thể của Phương Hưu như muốn xé rách hắn.
Nhưng Phương Hưu dù bị nhấn chìm giữa biển ý thức, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước. Vô số ý thức thể tấn công lên người hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không mảy may rung chuyển.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của mộng yểm lập tức co rút lại: “Ý chí thật kiên định.”
Nếu không phải Phương Hưu là người sống, mộng yểm còn cho rằng hắn là tảng đá.
Ý chí kiên định như bàn thạch, hoàn toàn không thể lay động.
Loại người này một khi đã quyết định, trừ khi là chết đi, nếu không thì chắc chắn sẽ làm đến cùng, cho dù là ai, cho dù là việc gì cũng không thể làm họ dao động.
“Phương Hưu, ngươi là người có ý chí kiên định nhất mà ta từng gặp, ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc là niềm tin thế nào đã chống đỡ ngươi, bị mấy vạn ý thức thể đánh sâu vào trong, mà vẫn có thể chống giữ không để ý thức tiêu tan.”
Niềm tin sao?
Phương Hưu nghĩ tới lão bà mình.
Từ trước đến nay, thứ chống đỡ để hắn sống sót chỉ có thù hận.
Thù hận đối với lão bà hắn, thù hận đối với quỷ dị, thù hận đối với thế giới.
Trước khi báo thù được, hắn tuyệt đối sẽ không ngã xuống.
“Phương Hưu, tuy rằng ý chí của ngươi rất kiên định, nhưng đừng quên rằng, nước chảy đá mòn, Ngu Công dời núi, mài sắt thành kim, hôm nay dù có mài, ta chắc chắn sẽ mài chết được ngươi.”
Mộng yểm nói không sai, dù ý chí của Phương Hưu là đá, sự tấn công của vô số ý thức thể chỉ như giọt nước, nhưng liên tục bị mài mòn bởi những giọt nước nhiều đến vô tận, tảng đá cũng sẽ bị xuyên thủng.
Dưới sự tấn công không ngừng nghỉ, ý thức thể của Phương Hưu bắt đầu dao động, dao động rất nhỏ, nhưng đã bị lay động.
Trong mắt mộng yểm lập tức xuất hiện sự vui mừng thoáng qua: “Mau! Tiếp tục tấn công! Đánh tan ý thức thể của hắn cho ta!”
Mộng yểm nói xong, khói đen trên người hắn ta bay về phía của Phương Hưu càng thêm dày đặc, đó là nỗi sợ hãi vô tận, nó có ý đồ đánh nát nội tâm của Phương Hưu, khiến cho Phương Hưu cảm nhận được sợ hãi!
Trong vô số người hắn ta đã gặp, nội tâm của Phương Hưu là cứng cỏi nhất, nhưng càng như thế, hắn ta càng muốn làm cho Phương Hưu sợ hãi, một người cứng cỏi như thế này, sự sợ hãi được sinh ra từ y sẽ ngon miệng đến mức nào cơ chứ!
“Sợ hãi ta đi! Rơi vào tận cùng của nỗi sợ đi!”
Lúc này, giọng nói của Phương Hưu truyền đến: “Sợ hãi? Thứ vô dụng như vậy đã bị ta vứt bỏ từ sớm rồi.
Ta từng bị lão bà của mình liên tục giết chết, ta từng khóc lóc thảm thiết, cũng từng đứng dậy phản kháng, thậm chí là không ngừng xin tha, ta vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ hết tất cả, lúc ấy ta chỉ muốn sống sót, ta chỉ cầu xin nàng tha cho ta một mạng, nhưng nàng thì sao? Nàng không tha cho ta!!
Từ khi đó, ta đã biết, sợ hãi không để làm gì, chỉ có chính ngươi mới có thể cứu ngươi.
Dựa vào ngươi cũng xứng để khiến ta phải sợ hãi? Ngươi là cái thá gì!!”