Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 227 - Chương 227: Nhị Giai (1)

Chương 227: Nhị giai (1) Chương 227: Nhị giai (1)

“Thằng khốn! Chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng!” Mộng yểm giận tím mặt: “Xé nát hắn cho ta!”

Ngay sau đó, vô số tiếng gào rống vang lên, những ý thức thể phát điên lên như muốn xé nát Phương Hưu.

Phương Hưu bị tấn công điên cuồng, hắn cảm giác được bản thân vật vờ như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển khơi giữa mưa giông bão táp.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hắn rơi càng chìm sâu vào mê man.

Lần này… hình như sẽ thật sự chết đi.

Hắn hơi xúc động.

Với tình trạng hiện tại, đến tự sát hắn cũng không thể, bởi vì thân thể bị vô số ý thức thể đánh sâu vào, sớm đã mất đi quyền khống chế, cơ thể đã đến cực hạn từ lâu.

Ý thức thể của bản thân bị vây quanh, không thể kết nối với thân thể để phát động tóc quỷ, không có cách nào để tự sát.

Con đường phía trước của Phương Hưu dường như chỉ còn lại là chờ đợi bị tiêu tán.

Một khi ý thức tiêu tán, đồng nghĩa với ký ức, suy nghĩ, cảm xúc đều sẽ tiêu tán hết.

Hắn không biết chết đi trong trạng thái này, có thể phát động vòng lặp tử vong hay không, hoặc là, dù có thể phát động vòng lặp tử vong trở lại quá khứ, thì bản thân cũng sẽ trở thành một tên ngốc bị mất đi kí ức.

Lúc này Phương Hưu thật sự thật sự đã rơi vào ngõ cụt.

Đúng lúc này, mộng yểm thay đổi thủ đoạn.

Toàn thân nó bộc phát ra vô tận khói đen.

Khói đen cuồn cuộn hướng vào tâm linh của Phương Hưu mà khuếch tán ra, mục tiêu của nó là tâm linh của Phương Hưu.

Nó muốn giúp Phương Hưu tăng linh tính lên, giống như trước đó trợ giúp Bạch Tề đột phá tam giai vậy.

Đối với mộng yểm mà nói, thân thể của Phương Hưu chính là của hắn ta, hắn ta không cho phép thân thể của mình quá yếu.

Hơn nữa hắn ta cũng muốn nhìn thử xem năng lực tiên tri khi đạt đến nhị giai có thể làm được những gì, năng lực tiên tri khi còn là nhất giai đã mạnh đến mức có thể giúp Phương Hưu phá quan trảm tướng đi thẳng vào chùa Phổ Đà.

Vậy nhị giai thì sao?

Trên mặt mộng yểm là vẻ chờ mong, cho nên hắn ta vô tư cống hiến ra sức mạnh của bản thân, xâm nhiễm tâm linh Phương Hưu, trợ giúp hắn thắp sáng thêm linh tính.

Trình tự trước sau không thể rối loạn, bởi vì năng lực của ngự linh sư và tâm linh là gắn liền với nhau, một khi ý thức của Phương Hưu tiêu tán, năng lực của hắn sẽ không bao giờ có thể tăng trưởng được nữa.

Trợ giúp thắp sáng linh tính còn có thể đẩy nhanh quá trình làm ý thức thể của Phương Hưu sụp đổ.

Bởi vì nếu ngự linh sư thắp sáng linh tính quá nhanh, thì tâm linh sẽ mất ổn định, ý thức hỗn loạn, linh tính mất khống chế.

Làm vậy có thể xem là trong ngoài giáp công.

Mấy chục nghìn ý thức thể ở bên ngoài công kích cơ thể, mộng yểm làm nhiễu loạn bên trong.

Thời khắc quan trọng này, mộng yểm cảm thấy phải tốc chiến tốc thắng, hắn ta không muốn kéo dài lâu, ai biết được thời gian bị kéo dài ra có thể sẽ xuất hiện những điều ngoài ý muốn nào.

Đừng quên là Dương Minh và Bạch Tề còn đang chiến đấu ở bên ngoài mặt trăng máu, một khi Dương Minh giải quyết được Bạch Tề, rảnh tay ra, thì khả năng hắn ta quấy rối là vô cùng cao.

Tuy rằng mộng yểm không cảm thấy một Dương Minh có thể tạo ra được bao nhiêu sóng gió, nhưng đối với thiên mệnh, cẩn thận bao nhiêu cũng không thừa.

Cứ như vậy, dưới sự trợ giúp của mộng yểm, linh tính của Phương Hưu dần dần tăng lên.

Trước đây một đường phá quan trảm tướng, Phương Hưu đã thắp sáng lên 12%.

13%, 14%, 15%...

Linh tính giống như thanh tiến độ đang chậm rãi tăng trưởng.

Mà ý thức thể của Phương Hưu đã bắt đầu trong suốt, điều này thể hiện ý thức của hắn đang dần tiêu tán.

Đây chính là cảm giác tử vong sao? Thật là khiến người ta hoài niệm.

Trải qua vô số lần tử vong ta đã chết lặng từ lâu, cũng chỉ có thời điểm sẽ thật sự chết đi này, mới cảm nhận được một chút ấm áp từ trong sự lạnh lẽo của huyết dịch.

Dần dần, ý thức của Phương Hưu trở nên mơ hồ, dưới sự tấn công điên cuồng của mấy vạn ý thức thể, cho dù là hắn cũng chịu không nổi.

Hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, vô số lần chết đi rồi lại sống lại thật sự rất mệt mỏi.

Hắn nghĩ không bằng cứ thật sự chết đi thế này!

Phương Hưu nảy sinh ra ý nghĩ như vậy cũng không lạ, bởi vì đây là trận chiến của ý thức, không có khói súng, không có đổ máu, chỉ có ý thức của đối thủ đánh bại ý thức của bản thân, làm ý thức của ngươi dao động, tự mình chậm rãi tiêu tán.

Nhưng tại thời điểm ý thức của hắn ngày một yếu, Phương Hưu lại cười:

“Lão bà của ta còn sống, ta nào có thể đi trước nàng một bước!”

“Càng huống hồ… trình độ chỉ có thế này, sao ta có thể chết được?”

“Khặc khặc khặc…”

Từ trong đám người, tiếng cười khủng bố, dữ tợn truyền ra.

Bình Luận (0)
Comment