Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 228 - Chương 228: Nhị Giai (2)

Chương 228: Nhị giai (2) Chương 228: Nhị giai (2)

Mộng yểm sững người lại, rồi lập tức cười lạnh: “Sắp chết đến nơi còn dám cười.”

Hắn ta lập tức gia tăng cường độ.

16%, 17%, 18%, 19%, 20%... 21%!

Nhị giai!!

Phanh!

Chỉ thấy từ giữa đám ngươi, một cánh tay tái nhợt vươn ra.

Mộng yểm nhăn mày lại: “Hấp hối giãy giụa sao?”

Ngay sau đó, cánh tay còn lại cũng vươn ra, hai cánh tay dùng sức chống, ý thức thể của Phương Hưu từ trong đám người thoát ra.

Lúc này trên mặt của Phương Hưu là ý cười dữ tợn, khủng bố, chân dẫm lên mấy vạn ý thức thể đang chồng chất lên nhau, ngạo nghễ đứng thẳng, trên người mang theo sương đen giống như là Ma Thần bò ra từ núi thây biển máu khiến người ta sợ hãi.

“Chuyện này không có khả năng!!” Mộng yểm mặt mày biến sắc: “Mấy vạn ý thức thể cũng không thể kiềm chế được ngươi!?”

Phương Hưu vừa thoát ra ngoài, vô số ý thức thể lại tiếp tục nhào lên tấn công hắn, nhưng mà, chỉ vừa tiếp xúc với sương đen trên người hắn, nhóm ý thức thể nhao nhao kêu gào thảm thiết rồi bắt đầu tiêu tán.

Hơn nữa, cùng lúc đó, từ bốn phía, sương đen vô tận liên tục hội tụ trên người Phương Hưu.

Nhóm ý thức thể không ngừng làm tiêu hao sương đen trên người Phương Hưu, nhưng từ bốn phía hư không lại sinh ra vô số sương đen bù vào lượng đã bị tiêu hao.

“Đây rốt cuộc là thứ gì!” Mộng yểm kinh ngạc.

Phương Hưu dựa vào sương đen bảo vệ cơ thể, lấy cứng đối cứng để chống lại sự tấn công của mấy vạn ý thức thể, đi từng bước đến gần mộng yểm, nụ cười ở khóe miệng càng thêm dữ tợn,

“Đây là sự thống khổ mà ngươi đem đến cho thành phố Lục Đằng.”

“Thống khổ?” Mộng yểm chưa hiểu được ý của Phương Hưu.

“Vẫn chưa hiểu ra sao?” Phương Hưu hơi thất vọng lắc đầu, có vẻ hắn không vừa lòng lắm với chỉ số thông minh của mộng yểm.

“Khi ngươi reo rắc sự sợ hãi ở thành phố Lục Đằng, thống khổ cũng kéo theo như hình với bóng. Nói ra thì ta cũng phải cảm ơn ngươi đã giúp ta tăng lên tới nhị giai, khiến năng lực được cường hóa, có thể hấp thu thống khổ.”

“Hấp thu thống khổ?” Mộng yểm lần nữa biến sắc: “Năng lực của ngươi không phải tiên tri sao? Chẳng lẽ ngươi có song năng lực?”

“Điều này không quan trọng, quan trọng là ngươi sẽ chết bây giờ.”

Vừa dứt lời, Phương Hưu đã vươn ra một bàn tay tái nhợt, sương đen vô tận từ trong hư không giống như chịu lực hút, hội tụ về trong lòng bàn tay của hắn, rất nhanh chúng hình thành một khối hình cầu giống như quả cầu đen.

Ầm!

Quả cầu đen bắn ra, đánh úp về phía mộng yểm.

Trên người mộng yểm lập tức trào ra vô số khói đen, hắn ta muốn ngăn cản lại, nhưng mà quả bóng đen trực tiếp xuyên qua tầng tầng khói đen, đánh vào người hắn ta.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, mộng yểm bị đánh bay ra ngoài.

Nó nhăn mặt thống khổ đến vặn vẹo.

“Chuyện này không có không có khả năng! Cho dù ngươi có thể hấp thu thống khổ, nhưng vì sao thống khổ của ngươi lại mạnh đến vậy?”

Nhìn mộng yểm kêu la thảm thiết, Phương Hưu lập tức hưng phấn, khuôn mặt vốn anh tuấn nay vặn vẹo dữ tợn.

“Khặc khặc khặc… Ngươi hấp thu toàn bộ sự sợ hãi của thành phố Lục Đằng, còn ta hấp thu toàn bộ thống khổ của thành phố Lục Đằng.”

“Toàn bộ thành phố Lục Đằng? Sao có thể!? Ta kéo toàn bộ thành phố Lục Đằng vào trong mộng cảnh mới hấp thu được sợ hãi của mọi người, ngươi chỉ là một ngự linh sư nhị giai, không thể nào đạt đến trình độ này được.”

“Khặc khặc khặc… Cho nên ta mới nói là muốn cảm ơn ngươi, ngươi không chỉ giúp ta tăng lên linh tính, còn giúp ta hấp thu toàn bộ thống khổ của thành phố Lục Đằng.”

“Ta? Giúp ngươi?”

“Đừng quên là, hiện tại ngươi ở trong thân thể của ai.”

Nghe được lời này, sắc mặt của mộng yểm hoàn toàn thay đổi, trong nháy mắt nó hiểu ra tất cả.

Bởi vì bản thân nó chiếm lấy thân thể Phương Hưu, tương đương với nó chính là Phương Hưu, quỷ vực nó khống chế kết nối với mộng cảnh của tất cả mọi người, dựa vào mộng cảnh để hấp thu sợ hãi của tất cả mọi người.

Mà Phương Hưu cũng lợi dụng mộng cảnh làm con đường để hấp thu thống khổ của mọi người!

Có thể hiểu là mộng yểm có vô số sợi dây kết nối với mộng cảnh của tất cả mọi người, mà bây giờ nó tiến vào trong cơ thể của Phương Hưu, cho nên những sợi dây này đang kết nối với thân thể của Phương Hưu.

“Chết tiệt! Ngươi dám lợi dụng ta! Không ngờ tới cục diện đến nước này rồi mà ngươi vẫn có thể lật ngược lại, nhưng mà vận may sẽ không vĩnh viễn đứng về phía ngươi.” Mộng yểm rống lên giận dữ.

Hiển nhiên, mộng yểm cảm thấy là do Phương Hưu quá may mắn, năng lực nhị giai được cường hóa, trùng hợp cường hóa ra năng lực hấp thu thống khổ, thế nên hắn mới có thể lật ngược lại được thế trận này.

Nhưng thực tế là gì? Thật sự do may mắn sao?

Đúng thật là không phải do may mắn, điểm mấu chốt trong đấy chỉ có Phương Hưu hiểu rõ.

Đừng quên, năng lực của ngự linh sư hòa cùng một nhịp tâm linh, là tâm linh khắc họa ra năng lực.

Bình Luận (0)
Comment