Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 229 - Chương 229: Quỳ Xuống Cho Ta (1)

Chương 229: Quỳ xuống cho ta (1) Chương 229: Quỳ xuống cho ta (1)

Nó chịu ảnh hưởng từ ký ức, tư tưởng, cảm xúc, tính cách cùng với khát vọng trong nội tâm của mỗi người.

Năng lực của Phương Hưu là thống khổ, đó là bởi vì hắn gặp rất nhiều thống khổ, đau đến khắc cốt ghi tâm, khiến nội tâm của hắn khát vọng toàn thế giới cũng phải nhận lấy đau đớn như bản thân mình phải chịu đựng, nếm trải toàn bộ những gì hắn gặp phải.

Cho nên hắn mới thức tỉnh năng lực thống khổ.

Nhị giai cường hóa cũng đôi đôi với khắc họa tâm linh.

Lấy cơ sở là năng lực thống khổ để tiến hành cường hóa, nhưng lựa chọn phương hướng cường hóa là do Phương Hưu.

Lúc bị mấy vạn ý thức thể vây quanh, hắn đã nhạy bén để ý tới sự thống khổ trên mặt mỗi ý thức thể.

Sợ hãi và thống khổ như hình với bóng, khi sợ hãi tràn ngập tại thành phố Lục Đằng chính là thời điểm mọi người sợ hãi nhất, các chuyện sinh ly tử biệt rồi sự kiện đẫm máu đều sẽ xảy ra, phía sau mỗi một chuyện đều tràn ngập thống khổ.

Cho nên, vào lúc đó, Phương Hưu đã nghĩ tới cách để lật ngược lại thế trận.

Nếu mộng yểm nhờ vào sự sợ hãi của toàn bộ thành phố Lục Đằng mà mạnh lên, vậy tại sao bản thân mình không thể dùng sự thống khổ của toàn bộ thành phố Lục Đằng này để mạnh lên.

Muốn đánh bại được mộng yểm chỉ có cách này, nó có nền tảng là vô số quần chúng, bản thân chỉ có một mình, sao hắn có thể là đối thủ của nó, chỉ khi có nền tảng là vô số quần chúng giống như vậy, hai bên mới có thể đứng ở cùng một cấp độ.

Xuất phát từ khát vọng này, Phương Hưu vẫn luôn tìm cách hấp thu thống khổ như mộng yểm hấp thu sợ hãi.

Nhưng năng lực của nhất giai thật sự không thể làm được, hắn luôn bị một tầng vách ngăn ngăn ở giữa.

Tuy nhiên sau khi được mộng yểm trợ giúp đột phá nhị giai, cuối cùng tầng vách ngăn này đã bị phá vỡ, hắn thành công hấp thu toàn bộ thống khổ của thành phố Lục Đằng.

"Ngươi muốn lợi dụng năng lực của ta để đánh bại ta, ngươi nằm mơ à!” Mộng Yểm giận dữ gầm lên, sau đó, vô số nỗi sợ hãi hội tụ trên người của nó.

Trong không gian tâm linh, nỗi sợ vô hình này trực tiếp biến thành thực thể, giống như Phương Hưu trước đây, khói đen vô tận tạo thành một quả cầu đen có đường kính một mét trước cơ thể hắn ta, và khi nỗi sợ tụ tập lại, quả cầu đen dần dần trở nên khoa trương.

“Khà khà khà...Chỉ ở mức độ này thôi sao?”

“Thống khổ! Ta muốn thêm nhiều sự thống khổ! Toàn bộ sự thống khổ của thành phố Lục Đằng hãy tụ tập về chỗ ta!”

Theo mệnh lệnh của Phương Hưu, sự thống khổ vô tận như thủy triều hội tụ về phía hắn.

Lúc này, cả thành phố Lục Đằng xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ.

Nỗi thống khổ khi tay chân tan nát của vô số người bị thương.

Nỗi thống khổ khi mất đi người thân của vô số người gia đình ly tán.

Còn có vô số người mắc kẹt trong sợ hãi, bị nỗi tuyệt vọng quấn lấy, nội tâm vô cùng đau đớn, trong thời khắc này, bọn họ đột nhiên mờ mịt.

Dường như có thứ gì đó đang tách ra khỏi cơ thể, những tiếng la hét thảm thiết theo đó biến mất.

Vẻ mặt của mỗi người bắt đầu trở nên bình tĩnh.

Tất cả sự thống khổ đang hội tụ về phía của Phương Hưu, một mình hắn chịu đựng tất cả sự thống khổ của cả thành phố Lục Đằng.

Dần dần, trong tâm trí của Phương Hưu xuất hiện vô số hình ảnh, đó là hàng ngàn, hàng vạn người đang đau khổ la hét thảm thiết, ôm thi thể của người thân khóc lóc thất thanh, màu máu và lửa đỏ là khúc nhạc dạo vĩnh hằng, thi thể, chết chóc là những chủ đề bất biến.

Sương đen trên người hắn dày đặc đến nỗi không thể nhìn thấy bóng dáng hắn đâu, cả người bị sương đen bao phủ hoàn hoàn, chỉ để lộ ra bên ngoài một khuôn mặt trắng bóc dữ tợn.

Lúc này, Phương Hưu có cùng một trạng thái với mộng yểm.

Trong khói đen, mộng yểm lộ ra một đôi mắt đẫm máu, mà Phương Hưu lại một khuôn mặt trong sương đen tràn ngập.

“Chết đi!” Trong lòng mộng yểm càng thêm bất an, hắn ta trực tiếp đánh quả cầu do nỗi sợ hãi tập hợp lại tạo thành ra.

Đường kính của quả cầu đen kia sớm đã mở rộng ra hơn mười mét, hình dáng khoa trương của nó nuốt chửng Phương Hưu trong nháy mắt.

Nhưng một giây sau, bùm!

Quả cầu đen kia bất ngờ nổ tung, Phương Hưu giống như ma thần bình an vô sự bước ra khỏi đó.

“Chết tiệt!” Mộng yểm càng hoảng loạn hơn, hai tay hắn takhông ngừng vung ra, vô số quả cầu đen đáng sợ bị hắn ta làm cho nổ tung.

Bùm bùm bùm!

Sức mạnh sợ hãi điên cuồng đánh vào màn sương đen của Phương Hưu, màn sương đen kia không ngừng bị tiêu hao, nhưng nó lại nhanh chóng được bổ sung tựa như là vô tận.

“Khà khà khà...” Một tiếng cười ghê rợn và vặn vẹo khủng khiếp phát ra từ khuôn mặt trên màn sương đen, đồng tử dị sắc một đen một đỏ chăm chú nhìn chằm chằm vào mộng yểm.

“Hãy cảm nhận nỗi thống khổ mà ngươi mang đến cho hàng triệu người ở thành phố Lục Đằng đi! Khà khà khà...”

Bình Luận (0)
Comment