Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 230 - Chương 230: Quỳ Xuống Cho Ta (2)

Chương 230: Quỳ xuống cho ta (2) Chương 230: Quỳ xuống cho ta (2)

Tiếng cười của Phương Hưu càng ngày càng lớn, thậm chí xen lẫn trong đó còn có những âm thanh chồng chéo lên nhau.

Giờ khắc này, dường như có vô số bóng người đang đứng sau lưng hắn thống khổ gào thét, nghe thấy tiếng cười của Phương Hưu, bọn họ cũng cười theo.

Mộng yểm thấy tình hình như thế thì sốt ruột, hắn ta trực tiếp toàn lực khai hỏa, khói đen không ngừng phun trào, trong chốc lát, phía sau nó cũng như có vô số bóng người mắc kẹt trong nỗi sợ hãi xuất hiện.

“Phương Hưu, ngươi có sự thống khổ của cả thành phố Lục Đằng, thì ta cũng có sự sợ hãi! Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ sợ ngươi!”

“À? Vậy sao?” Tiếng cười của Phương Hưu đột nhiên im bặt, đôi mắt lạnh lùng và thờ ơ, khiến người ta khiếp đảm.

“Quỳ xuống cho ta!!”

Toàn bộ không gian tâm linh rung chuyển không thể kiểm soát tựa như hàng trăm nghìn người đồng loạt gào thét, sống âm giống dâng trào như sóng thần.

Sức mạnh thống khổ ùn ùn kéo đến hóa thành một bàn tay khổng lồ đen kịt nâng đỡ bầu trời, những bóng người thống khổ dồn dập hòa mình vào trong đó, rồi giáng mạnh xuống!

“Cái gì!”

Mộng yểm cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt hắn ta thay đổi hoàn toàn, hắn ta điên cuồng chống cự, vô số hư ảnh đồng loạt giơ tay lên như muốn giữ lấy bầu trời.

Nhưng mà tất cả đều vô ích!

Ầm!!

Một chưởng giáng xuống, hư ảnh đầy trời tiêu tan trong nháy mắt, mộng yểm như bị sét đánh, khói đen trên cơ thể bốc lên, suýt nữa thì tan biến.

Cả người hắn ta không thể khống chế được quỳ rạp xuống đất.

Đôi mắt đò lòm màu máu của nó tràn đầy sợ hãi.

“Điều này không có khả năng! Vì sao ngươi lại mạnh như vậy!?”

“Khà khà khà...Bởi vì sự thống khổ của ta vượt xa ngươi!”

“Nỗi sợ hãi sẽ biến mất theo tiếng hát, nhưng nỗi đau trên cơ thể và tâm linh thì không, ngươi mang theo sự thống khổ của toàn bộ thành phố Lục Đằng cùng xuống địa ngục đi, mộng yểm!”

Sức mạnh thống khổ tạo thành bàn tay khổng lồ không ngừng đập xuống, giống như con người dùng bàn tay đập con kiến nhỏ bé.

“A a a!!!”

Những tiếng kêu đau đớn không ngừng phát ra từ miệng của mộng yểm, khói đen tỏa ra trên người nó càng ngày càng loãng, thậm chí không thể duy trì hình dạng con người nữa, hắn ta như đã khôi phục trạng thái lúc đầu ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Với những đòn tấn công liên tục, sức mạnh thống khổ của Phương Hưu cũng tiêu hao rất nhiều, sau đó bàn tay đen kịt khổng lồ được tạo thành từ sức mạnh thống khổ cũng đã tiêu tan.

Chỉ để lại mộng yểm sắp chết đang quỳ rạp tại chỗ.

Phương Hưu tận dụng năng lực thống khổ còn sót lại, biến chúng thành một cái lồng giam rất lớn, nhốt chặt mộng yểm trong đó.

Lúc này, mộng yểm vô cùng nhếch nhác, giống như một con chó bị bỏ rơi, nhưng khi hắn ta nhìn thấy sức mạnh thống khổ đang tiêu hao trên người Phương Hưu, khóe miệng hắn ta lại nở một nụ cười lạnh.

“Phương Hưu, xem ra sự thống khổ của ngươi cũng đã tiêu hao không ít rồi, ngươi không giết chết được ta, ta sẽ gieo giắc nỗi sợ hãi trong lòng tất cả mọi người ở thành phố Lục Đằng.

Chỉ cần bọn họ vẫn còn sợ hãi, vẫn còn gặp ác mộng, ta sẽ tái sinh trong cơn ác mộng! Ha ha ha...

Trừ khi ngươi giết được hết tất cả mọi người ở thành phố Lục Đằng, bằng không ta sẽ là bất diệt!”

Nhìn thấy mộng yểm kiêu ngạo như vậy, trong mắt Phương Hưu lập tức lộ ra một chút ngạc nhiên đến sung sướng.

Giống như nhìn thấy một món đồ chơi không bao giờ bị hỏng.

“Khà khà khà...” Phương Hưu cười gằn, cắt đứt tiếng cười của mộng yểm.

Mộng yểm thấy có điều gì đó không thích hợp theo bản năng.

“Ngươi...ngươi cười cái gì hả?”

“Thật là tuyệt vời, một quỷ dị không chết sao?”

“Ngươi muốn làm gì!”

“Làm gì? Đương nhiên là giam cầm ngươi trong giấc mơ của ta, tra tấn suốt đời!”

Phương Hưu ngày càng hưng phấn, cuối cùng hắn đã tìm thấy được một cách phát tiết ổn định.

Bình thường, mỗi ngày hắn đều phải diễn kịch, đối mặt với lão bà và quỷ dị đầy đường, hắn luôn phải giả vờ nhắm mắt làm ngơ, khép kín lòng mình như là một xác sống.

Nhưng bây giờ thì khác, sau khi có mộng yểm, ít nhất mỗi đêm hắn có thể ngủ ngon, chìm vào trong cơn ác mộng ngọt ngào, giết chết mộng yểm hết lần này đến lần khác, trút hết bất mãn của ban ngày.

Hắn rất cần một quỷ dị như vậy, mỗi ngày đều nhìn thấy lão bà ở nhà lúc ẩn lúc hiện, ai có thể hiểu được trong lòng hắn đang cảm thấy áp lực như thế nào.

“Khà khà khà...hãy cùng ta hòa thành một thể! Hoàn toàn dung nhập vào giấc mơ của ta đi!”

Phương Hưu cười gằn đi về phía của mộng yểm.

Mộng yểm cực kỳ sợ hãi: “Ngươi...ngươi đừng tới đây!”

Phương Hưu đã nhào tới, cắn xé mộng yểm như thể hắn đã rơi vào trạng thái điên loạn.

Hắn muốn dung nhập mộng yểm vào cơ thể mình, vĩnh viễn giam cầm nó trong mộng cảnh, hắn muốn mỗi ngày khi ngủ đều có thể nhìn thấy mộng yểm.

Bình Luận (0)
Comment