"A, ngươi im miệng ngay!"
Phương Hưu hoàn toàn không để ý, hắn nuốt từng ngụm khói đen, trong chốc lát toàn bộ ý thức thể của hắn đều được nhuộm thêm một lớp đen.
"Ngươi không thể ăn quỷ dị! Im đi!"
Mộng Yểm tuyệt vọng, từ trước đến giờ đều là quỷ dị ăn người, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy người ăn quỷ dị, mấu chốt ở đây là người ăn quỷ dị còn không bị biến dạng.
"Ngươi dùng cách của quỷ dị để đối xử với quỷ dị, ngươi còn là con người sao?"
"A!"
Lại cắn một miếng, Phương Hưu trực tiếp cắn đứt một con mắt đỏ ngòm của Mộng Yểm, cho vào miệng nhai, mềm nhũn, trơn mướt như là ăn thạch rau câu.
Chẳng bao lâu, tiếng hét của Mộng Yểm ngày càng yếu đi, cuối cùng bị Phương Hưu nuốt chửng không còn gì cả.
Đương nhiên, mộng yểm không hề chết, nó vĩnh viễn sống trong mộng của Phương Hưu, ngủ cùng với Phương Hưu mỗi đêm.
…
Đột nhiên Phương Hưu cảm giác tâm linh mình bắt đầu dao động.
Chuyện này… phải chăng có người chạm vào thân thể của ta?
Lúc này, hắn đột nhiên bừng tỉnh lấy lại ý thức, khống chế được thân thể.
Khi mở mắt ra hắn nhìn thấy một khuôn mặt to lớn, miệng dẩu lên, tiến tới gần hắn.
Đó là Dương Minh.
A!
Một sợi tóc bạc như một chiếc roi nhỏ đã giáng cho Dương Minh một đòn.
"A!" Dương Minh ôm mặt hét lớn.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, nhưng ngươi tỉnh thì tỉnh thôi, đang yên đang lành ngươi đánh ta làm gì? Ngươi cho rằng ta tình nguyện hô hấp nhân tạo cho ngươi à?”
"Nhân tiện, có vẻ như ngươi đã giải quyết được mộng yểm rồi phải không?"
Phương Hưu gật đầu, sau đó lợi dụng tóc quỷ điều khiển cơ thể, hắn chậm rãi đứng dậy.
Hắn nhìn quanh, phát hiện mình đã rời khỏi không gian đẫm máu và quay trở lại chùa Phổ Đà, nơi này là một mớ hỗn độn như thể vừa trải qua một vụ động đất mạnh mười độ, khắp nơi đều là chân tay bị gãy.
Ngôi chùa Phổ Đà to lớn và cổ xưa cũng bị sập hơn phân nửa.
Rõ ràng đây là kiệt tác của Dương Minh và Bạch Tề.
Nhắc đến Bạch Tề, Phương Hưu nhìn về phía Bạch Tề đang hôn mê được Dương Minh cõng sau lưng.
Lúc này dung mạo của đối phương thay đổi đến không thể nhận ra, hắn ta bị đánh thành đầu heo, nhưng trên người không có một vết thương.
Dương Minh vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ làm vậy để đánh thức hắn ta.
Nói cho ngươi biết, sau khi hắc hoá, Bạch Tề vô cùng xảo quyệt, vừa rồi lúc hai bọn ta đánh nhau, hắn ta đột nhiên lại giả vờ tỉnh táo.
Ha ha, mánh khóe vụng về như thế, ta có thể tin được sao?
Vừa nãy hắn ta bị khống chế, muốn giết hết tất cả mọi người sao nhìn thấy mình thì lain khôi phục lại? Đây không phải là điều vô lý sao?
Sau đó ta giả vờ mắc bẫy, tin lời nói dối của hắn ta, lừa hắn ta mất cảnh giác rồi đánh hắn ta dữ dội, khiến hắn ta bị hôn mê tại chỗ."
Phương Hưu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Không phải Bạch Tề giả vờ bình phục, bởi ta vừa giải quyết mộng yểm chi nên hắn ta thật sự thoát khỏi khống chế. Quỷ vực ở thành Lục Đằng bị tiêu tán là minh chứng tốt nhất."
Dương Minh: "..."
"Haha…Trăng hôm nay đẹp thật.
Hiện tại, mộng yểm đã được giải quyết, chúng ta nhanh chóng quay về đi, lần này mộng yểm gây ra thiệt hại không hề nhỏ, sau này còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
Đúng rồi, giao Tiểu Bạch cho ngươi, mang theo hắn ta sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ của ta, ta làm đội trưởng, trong giai đoạn quan trọng này có quá nhiều thứ cần lo liệu, ta nhất định phải mau chóng quay về."
Dương Minh nói xong cũng không để ý Phương Hưu có đồng ý hay không, hắn ta ném Bạch Tề xuống đất, một đám bụi bắn lên.
Sau đó, đôi giày thêu dưới chân hắn loé lên ánh sáng đỏ và vù!
Cả người biến mất trong màn đêm ngay tức khắc.
Phương Hưu: "…"
Cuối cùng, Phương Hưu điều khiển tóc của mình, tách ra vài sợi tóc bạc, lặng lẽ kéo Bạch Tề trở về như kéo một con chó chết.
Bạch Tề đã thăng lên thành ngự linh sư tam giai, hắn ta thức tỉnh năng lực tốc độ cực hạn, thể chất cũng đạt đến trình độ không giống người bình thường, không sợ bị kéo chết, cùng lắm là bị xước xát quần áo mà thôi.
Không phải Phương Hưu không muốn đỡ Bạch Tề lên mà là hiện tại tóc quỷ bị tiêu hao nghiêm trọng, cộng thêm phải khống chế cơ thể, hắn không còn hơi sức đâu nữa.
…
Một tháng sau.
Đã một tháng kể từ sự kiện mộng yểm đó.
Mà Phương Hưu cũng nằm trên giường bệnh suốt một tháng.
Lần này thân thể hắn bị tiêu hao quá nghiêm trọng, nếu cục điều tra không mang ra một lượng lớn dịch chữa trị tế bào và đặc biệt thuê một bậc thầy tâm linh có khả năng chữa bệnh để chữa trị cho hắn, lại thêm hắn đã đột phá lên nhị giai, cơ thể được cường hóa một đợt thì chỉ sợ sau trận chiến này, hắn sẽ hoàn toàn biến thành một kẻ vô dụng.
Nếu biến thành một kẻ vô dụng cũng không sao, Phương Hưu đã nghĩ kĩ rồi, nếu không thể chữa khỏi, hắn sẽ đi tìm những thân thể quỷ dị, chắp vá lại để chính mình đứng lên lần nữa.