Nhưng ta giải quyết được sự kiện mộng yểm, ngươi thấy được tiềm lực của ta, trong lòng lên kế hoạch tốt hơn, đó chính là lợi dụng ta để đối phó cục điều tra.
Ta là ngôi sao mới nhú của cục điều tra, rất nhanh sẽ lên tổng bộ để huấn luyện, trong tương lai chắc chắn sẽ được trọng dụng, là ứng cử viên tốt nhất để làm gián điệp.”
Nghe thế, A bích ngẩn người ra: “Thì ra còn có thể làm như vậy sao?
Kế hoạch của ngươi rất tốt, nhưng đây không phải là nguyên nhân ta mời ngươi gia nhập.”
Phương Hưu: “...”
Hắn đột nhiên cảm thấy có khả năng là mình gặp phải một tên ngốc rồi, trách ta nghĩ quá xa sao?
Lúc này, A bích lại nói: “Thật đáng tiếc, Phương Hưu, tuy rằng ngươi rất có thông minh nhưng năng lực tiên tri của ngươi không đạt được yêu cầu của ta, xem ra ngươi cũng không phải trăm phần trăm có thể tiên tri thành công, kiểu tương lai không xác định thế này, không phải là thứ ta cần.
Về kế hoạch gián điệp, nó đúng là một kiến nghị hay, nhưng ta sẽ không chọn ngươi, bởi vì ngươi quá nổi bật, một khi đến tổng bộ, chắc chắn sẽ bị nhiều bên chú ý, hơn nữa ngươi quá khó khống chế, có lẽ Triệu Hạo là lựa chọn không tệ.
Được rồi, nói nhiều như vậy, cũng nên giết ngươi rồi, ai bảo ngươi trả lời sai chứ.”
Nói xong, A bích động thủ.
Nhưng lúc này, khóe miệng của Phương Hưu lại nở nụ cười lạnh: “Đáp án do ngươi quyết định, tất nhiên những lời ta nói đều sai.”
A bích hơi nheo mắt lại: “Ý của ngươi là ta đang cố ý vu khống ngươi sai sao?”
Phương Hưu không hề phản bác, mà thản nhiên nói: “Điều ta tiên tri sẽ không sai.”
“Ha ha.” A bích cười lạnh một tiếng: “Thôi được rồi, dù sao ngươi cũng phải chết, ta không ngại nói cho ngươi nghe lý do.
Nguyên nhân ta đến mời ngươi là vì muốn cho ngươi đến phòng 520 tòa nhà C, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn lấy ra cho ta một vật.
Nghe thấy phòng 520 tòa nhà C, Phương Hưu vỡ lẽ, hóa ra A bích muốn món quà mà Châu Thanh Phong để lại ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Nhưng chẳng phải món quà đó nên dành cho thiên mệnh sao?
“Bịa lý do cũng nên bịa cho hợp lý một chút, ngươi không thể tự mình đi lấy sao?”
“Hừ, món quà kia chỉ có hai người có thể lấy ra, hoặc là vô cùng may mắn, hoặc là có thể tiên tri, vốn dĩ ta cho rằng ngươi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng bây giờ xem ra, ngươi không biết trước được mục đích của ta, đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cũng vô ích.”
Vô cùng may mắn sao? Có thể tiên tri sao?
Đây không phải là xổ số à?
“Đã như vậy, tại sao ngươi không đi tìm Dương Minh? À, ta hiểu rồi, bởi vì hắn ta là ngự linh sư tam giai, cho nên ngươi không dám.”
Nhắc đến hai chữ Dương Minh như chạm đến một công tắc nào đó của A bích, hắn ta bỗng trở nên cáu kỉnh.
“Ta không dám sao!? Ta có thể dễ dàng nghiền chết tên vô dụng kia! Nếu không phải viện trưởng coi trọng hắn ta, hắn ta đã chết từ lâu rồi! Còn phải để lại đồ cho hắn ta! Hắn ta dựa vào cái gì chứ.
Chẳng qua tên vô dụng kia có hơi may mắn, nên mới không bị mộng yểm giết chết!”
Phương Hưu nhạy bén nhận ra tin tức mấu chốt trong lời nói của A bích, lợi dụng lúc đối phương đang điên cuồng, hắn trực tiếp hỏi: “Ngươi muốn dùng mộng yểm giết hắn ta sao?”
“Đúng vậy, ta chỉ muốn xem thử trình độ của hắn ta mà thôi! Dựa vào cái gì mà hắn ta được viện trưởng coi trọng!”
Trong lòng Phương Hưu hoàn toàn hiểu rõ, cái gì mà kế hoạch lợi dụng mộng yểm để làm suy yếu sức mạnh của Cục điều tra, xem ra là chính mình nghĩ nhiều rồi.
Thì ra nguyên nhân mà A bích không ngần ngại hy sinh toàn bộ thành phố Lục Đằng, chỉ là vì muốn kiểm tra trình độ của Dương Minh mà thôi.
Nên nói không hổ là ngự linh sư sao? Cực đoan đến mức không hề nghĩ đến lợi và hại khi làm việc, mà chỉ làm những gì mình muốn.
“Ôi chao, hình như nói nhiều lời không nên nói rồi, cũng may ngươi sắp thành người chết.” Cơn giận dữ khó hiểu của A bích tan biến, hắn ta như thể đã biến thành một người khác.
Đột nhiên, không có chút dấu hiệu báo trước nào, gai nhọn được tạo bởi bóng đen bắn ra từ phía cơ thể của A bích, đâm mạnh vào cổ họng của Phương Hưu.
Đối mặt với đòn này, vẻ mặt bình tĩnh của Phương Hưu nhìn chằm chằm vào A bích, cơ bản trong lòng đã đưa ra được đánh giá về hắn ta.
Đầu tiên, đây là một thằng ngu, thứ hai, đây là thằng ngu vui giận bất thường.
Thủ đoạn và hành động vô cùng cực đoan, lúc nói chuyện có cảm giác rối loạn nhân cách phân liệt, đầu óc hoạt động cũng không tốt lắm.
Nhìn thấy bóng đen bao phủ trên người đối phương, Phương Hưu suy đoán rằng rất có thể A bích là do người biến thành quỷ dị, hoặc là bán quỷ dị.
Xem ra phương pháp biến con người thành quỷ dị cũng không hoàn toàn hoàn mỹ, hầu hết đều là những loại hàng tinh thần không bình thường, còn có giảm chỉ số thông minh.