Ví dụ như mộng yểm và A bích.
Xoẹt!
Gai nhọn được tạo bởi bóng đen dừng lại cách cổ họng Phương Hưu một centimet.
“Thật sự không thể tưởng tượng nổi, khi đối mặt với cái chết, ngươi lại có thể bình tĩnh như vậy, ta càng ngày càng tán thưởng người, cho nên ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, bây giờ ngươi chỉ cần vắt óc suy nghĩ, suy nghĩ xem làm cách nào để ta hài lòng, ta sẽ cho ngươi sống sót.” A bích mỉm cười nói.
Phương Hưu bình tĩnh nhìn hắn ta: “Ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi mà cũng xứng cho ta một cơ hội sao?”
Nụ cười của A bích đột nhiên biến mất: “Xem ra ngươi không định quý trọng cơ hội này, đã như vậy, ta chỉ đành giết ngươi.”
“Dựa vào ngươi mà cũng muốn giết ta sao?”
Vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy con ngươi của Phương Hưu chuyển động, hắn quay sang chỗ khác, nhìn về phía đám quỷ dị đang lang thang trên đường phố.
“Ra đây đi, ta nhìn thấy các ngươi rồi.”
A bích nhướng mày, hắn ta cho rằng Phương Hưu là làm cho ra vẻ, nhưng mà một giây sau, hắn ta chợt cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu, trong nháy mắt sắc mặt hắn ta điên cuồng thay thay đổi.
Bỗng nhiên quay đầu lại, hắn như bị sét đánh ngang tai.
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào, trên đường phố vắng vẻ lại xuất hiện mấy con quỷ dị!
Có con quỷ dị giống như quái vật bùn, cả người nó khảm đầy nhãn cầu.
Có con quỷ dị cự nhân độc nhãn cao ba mét, cả người đầy máu đỏ.
Còn có con quỷ dị sau đầu nối liền vô số xúc tu dữ tợn.
Trên người những con quỷ dị đó đều tỏa ra hơi thở dị thường vô cùng nguy hiểm, chúng nhìn thẳng về hai người A bích và Phương Hưu.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy! Tại sao quỷ dị ở thế giới bên kia lại đột ngột xuất hiện ở trong thế giới thực mà không hề có dấu hiệu báo trước nào!?”
Thế giới bên kia?
Phương Hưu nhíu mày, những con quỷ dị đó là đến từ thế giới bên kia sao?
Bỗng dưng, đám quỷ dị ra tay, những nhãn cầu bùn dơ bẩn hôi hám, tia sáng đỏ như máu của quỷ dị, những xúc tua dày đặc vồ tới…
Trong nhất thời, nhiều đòn tấn công cùng lúc đánh tới.
Ngay cả A bích khi nhìn thấy một màn kinh hoàng như thế, cũng không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Hắn ta nhanh chóng bộc phát sức mạnh của bóng tối, bóng tối trên người như giọt nước rơi lả tả rồi từ mặt đất trỗi dậy như một bức màn ánh sáng đen.
Bùm!
Tuy rằng màn chắn đen chặn được đòn tấn công của quỷ dị, nhưng nó cũng không khỏi chấn động.
Phương Hưu và A bích trực tiếp bị đánh văng ra ngoài.
Cơ thể như bóng đen của A bích không ngừng rung động, giống như mặt hồ khi có ai đó ném hòn đá xuống.
Mà Phương Hưu thì bị gãy mấy cái xương sườn, nhưng đòn tấn công này giúp hắn thoát khỏi được sự khống chế của A bích.
Đau đớn trên cơ thể lập tức bị hắn hấp thụ, sau đó, mái tóc trắng dài đột ngột bung ra, trực tiếp bắn thẳng về phía những tòa nhà chọc trời cách đó không xa, rất nhanh, những sợi tóc đó đã quấn quanh tòa nhà.
Phương Hưu túm lấy tóc, dốc sức, thân hình chợt bay lên không trung, chạy về phía những tòa nhà.
Quỷ dị sau đầu đầy xúc tu giống như con cá, bơi lội trong không khí, truy đuổi Phương Hưu.
Lúc này A bích cũng không để ý đến Phương Hưu nữa, thân ảnh của hắn ta lập tức hóa thành một vũng nước đen, hòa vào trong bóng đen.
Nhưng đúng lúc này, quỷ dị cả người mọc đầy nhãn cầu như quái vật bùn trực tiếp phun ra một bãi bùn.
Trong bùn còn trộn lẫn một số nhãn cầu trắng dã, lẫn với hỗn hợp nước đen do A bích hóa thành.
A bích lập tức sợ hãi, bởi hắn ta bất ngờ phát hiện, trên thân ảnh của mình có vài chỗ tê tê và ngứa ngáy.
Những chỗ ngứa ngáy đó nứt ra, giống như một loại sinh vật nào đó đang mở mí mắt, để lộ đôi mắt nhợt nhạt.
Khi con mắt xuất hiện, cơ thể hắn ta bắt đầu mất kiểm soát.
Lúc này, một tia sáng đỏ kỳ lạ phát ra từ mắt của tên cự nhân độc nhãn da đỏ cao ba mét, bắn về phía A bích.
Bị tia sáng đỏ bắn vào, A bích lập tức bị bao phủ trong nỗi sợ cái chết.
Sắp chết rồi!
Tiếp xúc với tia sáng đỏ thực sự sẽ chết!
Vì vậy hắn ta vội vàng dùng hết sức lực điên cuồng kích hoạt sức mạnh bóng tối, nhưng khi ấy sức mạnh bóng tối vốn mạnh mẽ lại như bị đóng đinh, chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ.
Những nhãn cầu đó là những chiếc đinh ghim bóng tối tại chỗ.
Ánh sáng đỏ va chạm với bóng tối.
Xèo xèo xèo…
Một tiếng ăn mòn dữ dội vang lên, bóng tối tan chảy như tuyết dưới ánh mặt trời, hiển nhiên A bích không thể cầm cự được lâu nữa.
Phương Hưu cũng không dễ dàng chút nào, ít nhất A bích có thể cùng lúc chống lại vài quỷ dị, nhưng Phương Hưu bị bắt rồi.
Quỷ dị dưới đầu mọc ra vô số xúc tu kia bám chặt vào đầu hắn như bạch tuộc.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng sức mạnh thể chất, tinh thần và sự sống của mình đang nhanh chóng trôi đi.