Chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: “Đây là viện trưởng dạy ngươi sao?”
Vừa mới nói ra hai chữ “Viện trưởng”, cuộc tranh cãi đột ngột dừng lại, A bích và K bích lập tức kinh ngạc, không thể tin được nhìn Phương Hưu.
A bích lo lắng nói: “Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết viện trưởng?”
Ngược lại, K bích có vẻ tương đối bình tĩnh, hắn ta đè nén sự kinh ngạc trong lòng, trịnh trọng nói: “Phương Hưu, không biết ngươi nghe được danh tiếng của viện trưởng ở đâu, ngươi muốn thử chúng ta phải không?”
Phương Hưu cười lạnh, sau đó nói ra từng chữ một: “Châu Thanh Phong.”
Cái tên này tựa hồ nặng nề như núi Thái Sơn, đánh mạnh vào lòng bọn họ.
Ngay cả K bích tương đối bình tĩnh cũng hoàn toàn luống cuống vào lúc này.
“Ngươi là ai? Vì sao biết tên viện trưởng! Tiên tri? Không, không có khả năng. Tất cả tin tức của viện trưởng đã được giấu kín từ lâu, không thể đoán trước được.”
Đương nhiên, hai người này sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được, Phương Hưu nhìn thấy tên hắn ta trong phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
A bích còn mất bình tĩnh, hắn ta nói: “Làm sao ngươi biết tên viện trưởng là Châu Thanh Phong? Ngươi đã gặp viện trưởng chưa, viện trưởng ở đâu? Ngươi...”
Bụp!
Một cái tát vang dội giáng mạnh vào mặt A bích.
Ách bích sửng sốt, lửa giận trong lòng sắp bùng nổ, hắn ta nhìn Phương Hưu, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cũng xứng gọi viện trưởng bằng tên?”
Xoẹt!
A bích đổ mồ hôi lạnh, nói chuyện dần lắp bắp
“Ta…ta…”
“Ta cái gì mà ta? Hãy nhìn những điều tốt đẹp mà hai người đã làm đi! Ai bảo các người dùng mộng yểm để thử thách riêng Dương Minh? Các người có biết Dương Minh là một phần quan trọng trong kế hoạch của viện trưởng không? Nếu có chuyện gì xảy ra, các ngươi còn mặt mũi đi gặp viện trưởng sao! ?
Các ngươi to gan lắm!” Phương Hưu giả vờ như lãnh đạo đang tức giận, không ngừng mắng hai người bọn họ.
A bích và K bích ngay lập tức choáng váng.
“Ta không, ta không làm, ta chỉ sợ viện trưởng bị bộ dáng của Dương Minh làm cho mê muội...”
“Ý ngươi là viện trưởng đã sai?”
“Ta…ta ta ta, không phải ý đó, viện trưởng hắn ta….” A bích bắt đầu nói không mạch lạc.
Trái lại, mặc dù K bích cũng có chút không bình thường, nhưng trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, không thể không thăm dò: “Ta không biết ngài là ai?”
“Các ngươi không đủ tầm để biết thân phận của ta.” Vẻ mặt Phương Hưu lạnh lùng ngạo mạn, nhìn hai người bọn chúng như hai con kiến.
A bích và K bích nhìn Phương Hưu như kẻ thượng vị, trong lòng đều cảm thấy bí bách.
Thậm chí hai người còn liên tưởng tới chuyện Phương Hưu từng sống sót thoát ra khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, bây giờ nghĩ lại, e rằng không phải vì hắn may mắn.
Rất có khả năng lão đại này đã chuẩn bị gì đó khi còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Chẳng trách Phương Hưu mới nhất giai mà đã có thể giải quyết được mộng yểm cấp S, chẳng trách rõ ràng cấp bậc của hắn không cao nhưng lại có thể tùy ý tiên đoán tương lai... Hóa ra tất cả đều là lão đại ngụy trang.
Chắc chắn viện trưởng đã giao cho hắn nhiệm vụ cực kỳ quan trọng nào đó, vì thế lão đại mới ẩn mình trong cục điều tra.
Liên tưởng tới Phương Hưu dạo này đang tỏa sáng, thậm chí còn được tổng bộ bồi dưỡng, lẽ nào... Mục đích của hắn là nằm vùng trong tổng bộ!?
Hồi tưởng lại đủ biểu hiện kỳ lạ của Phương Hưu trước đó, hai người càng lúc càng phát hiện ra nhiều “manh mối”.
Thậm chí A bích còn toát mồ hôi lạnh, hắn hiểu rõ kế hoạch viện trưởng dành cho Dương Minh, mà bản thân còn nhân lúc viện trưởng không ở đây ngáng chân hắn ta...
So với A bích, rõ ràng K bích thông minh hơn nhiều, dù cho hắn ta đã tin tưởng Phương Hưu nhưng trong lòng vẫn còn sót lại một chút nghi ngờ.
Thế nhưng còn chưa đợi hắn ta chất vấn, Phương Hưu đã lại lạnh lùng nói: “Thứ ở phòng 520 tòa nhà C bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, viện trưởng để lại cho Dương Minh đúng không, hai người các ngươi chỉ là kiến hôi, thế mà lại dám nảy sinh suy nghĩ nhúng tay vào, các ngươi muốn chết phải không?”
Trong lòng K bích chấn động, thế mà đến cả đồ trong phòng 520 tòa C hắn cũng biết sao!?
Thậm chí chuyện A bích muốn cướp đồ, hắn cũng biết nốt!?
Sao có thể chứ!
Lẽ nào hắn thực sự là người viện trưởng phái đến để giám sát họ sao?
Thôi xong rồi, hắn thực sự là quản lý cấp cao của tổ chức, là người bên cạnh viện trưởng!
Mồ hôi hắn ta lạnh lập tức vã ra.
“Xem ra lúc viện trưởng không ở đây, người cấp dưới nảy sinh ra suy nghĩ không đáng có, các ngươi nhớ kỹ cho ta, chỉ có thứ viện trưởng cho các ngươi mới là của các ngươi, thứ viện trưởng không cho, không ai có thể cướp đi!
Không có viện trưởng, các ngươi có ngày hôm nay sao? Một đám vong ơn bội nghĩa! Từ nay trở đi, hai người các ngươi không xứng ở bên cạnh viện trưởng, các ngươi bị tổ chức khai trừ rồi, tự sát đi.”