Vừa mới dứt lời, sắc mặt A bích và K bích điên cuồng thay đổi, nhất là A bích có IQ thấp kia, hắn ta tỏ vẻ như cả thế giới sụp đổ, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
“Đại nhân! Không! Ta sai rồi! Ta biết sai rồi, ta không làm trái lệnh của viện trưởng, ta chỉ muốn thử sức mạnh của Dương Minh...”
K bích cũng vội vàng giải thích: “Đại nhân, chuyện không liên quan đến ta, đều do một mình A bích làm...”
“Khốn nạn!” Sắc mặt Phương Hưu càng lúc càng lạnh lùng, khí thế trên người cũng ngày càng nặng: “Chuyện đến nước này rồi, các ngươi còn dám giảo biện! Hai tên phế vật này, quỳ xuống cho ta!”
Bộp!
A bích không hề do dự, trực tiếp quỳ xuống đất.
K bích nhìn A bích, do dự một lát rồi cũng vội quỳ theo.
“Đại nhân, cầu xin ngài, cho ta thêm một cơ hội nữa đi, ta nhất định sẽ chứng minh lòng trung thành với ngài và viện trưởng, chứng minh ta không phải phế vật.”
“Đại nhân, xin ngài nể tình bao nhiêu năm qua, bọn ta không có công lao cũng có khổ lao mà, bỏ qua cho bọn ta lần này đi.”
Phương Hưu lạnh lùng nhìn hai kẻ đó, hắn cảm thấy mình làm kha khá rồi, không thể bức ép thêm nữa.
A bích thì không sao, IQ hắn ta không cao, là người hâm mộ trung thành của viện trưởng, để hắn tự sát, nói không chừng hắn ta sẽ tự sát thật.
Nhưng lòng nghi ngờ của K bích rất nặng, IQ cũng cao, lòng trung thành của người thông minh không bao giờ bằng người trung thực, một khi ép hắn ta tự sát, nói không chừng hắn ta sẽ phản kháng, đến lúc đó hắn bị lộ tẩy mất.
Có điều Phương Hưu không định làm sấm to mưa nhỏ như thế, một khi bản thân giơ cao rồi lại đánh khẽ, kể cả không khiến K bích nghi ngờ ngay lập tức thì sau khi xong chuyện, đối phương nhất định vẫn sẽ hoài nghi thôi.
Nghĩ cũng biết, từ chuyện hai người này dám lấy mạng của hàng triệu người dân thành phố Lục Đằng để nuôi dưỡng mộng yểm là có thể nhìn ra người trong tổ chức Poker này điên cuồng cỡ nào.
Viện trưởng Châu Thanh Phong ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn còn nghiên cứu bao nhiêu người để tạo ra quỷ dị.
Đối mặt với tổ chức điên cuồng, u ám thế này, nếu bản thân chỉ trừng phạt một chút ít, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của tổ chức.
Chỉ là dựa vào thực lực hiện tại của Phương Hưu, hắn vốn không có cách đích thân ra tay trừng phạt hai người này, một khi ra tay, thân phận lão đại sẽ sụp đổ, làm gì có lão đại nào yếu như thế?
Thế là Phương Hưu chỉ lạnh lùng nói: “Cơ hội sống trước nay không dựa vào việc để người khác cho, mà là tự bản thân giành lấy, chỉ cần hai ngươi chứng minh cho ta thấy hai ngươi không phải phế vật, vẫn còn giá trị sinh tồn, hai ngươi có thể sống.”
Hai người kia như bắt được cọng rơm cứu mạng, họ vội nói: “Đại nhân, ta còn hữu dụng mà! Ta hữu dụng mà!”
“Đại nhân, ngài muốn hai bọn ta chứng minh thế nào?” Sâu trong mắt K bích lóe ra chút khác thường, hắn ta đã tin tưởng vào thân phận của Phương Hưu đến chín chín phần trăm.
Một phần trăm duy nhất nằm ở thực lực của Phương Hưu.
Bởi vì hắn ta nhìn thế nào cũng không cảm nhận được áp lực khi đối mặt với kẻ mạnh từ trên người Phương Hưu.
Đương nhiên không loại trừ khả năng lão đại giả vờ giỏi.
Bây giờ lời của Phương Hưu khiến K bích cảm thấy, có khả năng lão đại sẽ ra tay, ví dụ như nhận ba chưởng của ta mà không chết là có thể sống tiếp.
K bích đoán không sai, đúng là Phương Hưu định ra tay, chỉ có điều không phải đích thân hắn ra tay.
Thân làm lão đại, tự mình ra tay là một chuyện rất thấp kém.
“Rất đơn giản, nếu như các ngươi có thể giết chết thú cưng của ta là các ngươi có thể sống sót, nhưng nếu như đến cả thú cưng của ta, các ngươi cũng không đấu lại thì ngoan ngoãn đi chết đi, bên người viện trưởng không cần phế vật.”
Thú cưng?
Hai người kia sửng sốt, ở đường phố trống không này thì lấy đâu ra thú cưng?
“Đến cả nhìn thôi cũng không nhìn thấy sao? Xem ra gọi các ngươi là phế vật còn làm nhục hai chữ phế vật rồi.” Phương Hưu đút tay túi quần, lắc đầu nói.
Sau đó hắn tùy ý nhìn sang một bên, dưới tình hình hai người kia còn chưa biết đầu đuôi ra sao, hắn thành công nhìn thấy một cự nhân độc nhãn cao đến hơn ba mét.
“Ra ngoài đi.”
Sau khi hắn vừa dứt lời, chuyện khiến A bích và K bích kinh hãi đã xảy ra.
Hai người họ không dám tin vào mắt mình, chỉ thấy trong con phố trống không, đột nhiên xuất hiện một cự nhân độc nhãn cao đến hơn ba mét, cả người cơ bắp cuồn cuộn, đỏ rực màu máu.
Hơi thở đáng sợ tản ra.
“Đây là... đây là thú cưng của đại nhân sao!?”
“Thế.. thế mà lại trực tiếp gọi được quỷ dị ở phía bên kia ra sao!?
Trong lòng hai người lập tức dâng lên sóng to gió lớn, thủ đoạn thần quỷ khó đoán thế này, có thể triệu hoán quỷ dị ở thế giới bên kia đến với thế giới thực, sở hữu sức mạnh khủng bố, phá vỡ giới hạn giữa các thế giới, đây là thực lực thật sự của lão đại này sao.