Lúc này trong lòng K bích không còn chút nghi ngờ nào, thủ đoạn đáng sợ như này, chắc chắn là cấp bậc lão đại ở trong tổ chức, thậm chí nói không chừng còn là cánh tay phải, cánh tay trái của viện trưởng.
“Giết chúng đi.” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên.
Cự nhân độc nhãn cao đến ba mét phối hợp gào lên một tiếng.
Mà lúc này Phương Hưu hờ hững xoay người, giống như người đàn ông không quay đầu nhìn vụ nổ, lão đại thực sự cũng không nhìn kẻ yếu đánh nhau, thái độ cực kỳ lạnh lùng, biểu hiện chẳng hề lo lắng cho “thú cưng” hay mạng của A bích, K bích, giống như đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới thôi.
Bất kể là hai người kia có thể sống tiếp hay không cũng chẳng quan trọng.
Thế nhưng suy nghĩ thực sự của Phương Hưu thế nào, chỉ mình hắn hiểu rõ.
Thời buổi này, thú cưng không dễ nuôi, động một tí là giết cả chủ nhân, hắn phải đi nhanh lên, kéo giãn khoảng cách kẻo bị tai bay vạ gió.
A bích và K bích nhìn nhau, đều thấy sự quả quyết trong mắt đối phương.
“Đại nhân đã cho chúng ta cơ hội, có thể sống tiếp hay không thì phải xem tạo hóa của chúng ta rồi.”
“Thực lực của đại nhân, ta phóng ngựa cũng không đuổi theo được nhưng ta không tin đến cả một thú cưng ta cũng không đối phó nổi.”
Hai người nói rồi lao đến chỗ cự nhân độc nhãn cao hơn ba mét kia với chiến ý hừng hực.
Cự nhân độc nhãn vốn còn nhìn Phương Hưu chằm chằm, dù sao cũng là Phương Hưu nhìn thấy nó, vừa bước vào thế giới này, Phương Hưu đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên của nó.
Nhưng nó còn chưa kịp ra tay với Phương Hưu, A bích và K bích đã lao tới.
Cự nhân độc nhãn như bị khiêu khích, nó gầm lên mãnh liệt, sau đó trong đôi mắt duy nhất phun ra ánh sáng quỷ dị đỏ rực, chiếu thẳng về phía hai người kia.
Mặt A bích lộ ra vẻ điên cuồng giống như chứng minh cho Phương Hưu thấy bản thân không phải phế vật, hắn ta trực tiếp dốc toàn sức lực, bóng tối cả người dâng lên như thủy triều, hóa thành cây súng đen như mực, nhắm vào ánh đỏ của quỷ dị.
Xèo xèo...
Tiếng ăn mòn kịch liệt vang lên không ngừng, súng bị ăn mòn từng chút một.
A bích kinh hãi, hắn ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới thực lực mà bản thân hắn ta vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không thể chịu được một kích từ thú cưng của đại nhân.
Thú cưng còn như thế, vậy thực lực thật sự của đại nhân còn kinh khủng đến nhường nào nữa?
K bích không nhàn rỗi, từ đòn tấn công của “thú cưng” là có thể nhìn ra, một người tuyệt đối không thể địch lại nó, muốn giành chiến thắng, muốn được đại nhân công nhận thêm lần nữa, hai người chỉ có thể bắt tay nhau.
Xoạt!
Một cái giáo xương bật ra khỏi cơ thể hắn ta, cắm mạnh vào cơ thể khổng lồ của cự nhân độc nhãn, ghim chặt nó xuống đất.
Một người như bóng tối tràn ra, một người xương trắng mọc thành rừng.
Cự nhân độc nhãn cao hơn ba mét nhanh chóng bị đánh cho người đầy lỗ thủng.
Sắc mặt hai người đột nhiên thoáng hiện lên vẻ sung sướng, nhưng một giây sau, sự vui mừng kia đông cứng lại trên khuôn mặt.
Chỉ thấy trong mắt cự nhân độc nhãn lóe lên ánh đỏ, ánh đỏ kia bao trùm khắp toàn cơ thể, trong nháy mắt, chỗ thủng lỗ rỗ trên cơ thể nó đã khôi phục lại như cũ.
“Cái gì!”
Hai người kia biến sắc, nghĩ thế nào cũng không ra sao “thú cưng” này lại khó chơi như thế.
Xoẹt!
Ánh đỏ quỷ dị bắn ra.
Hai người trực tiếp bị đánh bay ra, cực kỳ nhục nhã.
Họ đều vừa kinh ngạc vừa tức giận, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại, chẳng trách đại nhân lại gọi hai người họ là phế vật, đến cả thú cưng cũng không đánh lại, không phải phế vật thì là gì.
Lúc này Phương Hưu đã đi ra cách chỗ đó mấy chục mét rồi, nghe thấy âm thanh chiến đấu phía sau, hắn biết tạm thời bản thân an toàn rồi, ít nhất trong thời gian ngắn, cự nhân độc nhãn sẽ không tìm hắn.
Thế là hắn quay lưng về phía hai người kia, đầu cũng không ngoảnh lại, lạnh lùng nói: “Ta đã cân nhắc thấy hai ngươi rất yếu nên chỉ gọi ra thú cưng yếu nhất, nhưng không ngờ tới hai ngươi còn yếu hơn cả tưởng tượng của ta.
Xem ra ta nên nghiêm túc suy xét cho tổ chức rồi, không cần quá nhiều phế vật nữa.”
Nghe thấy những lời này, A bích và K bích không chốn dung thân, họ nắm chặt tay, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Họ nhìn bóng lưng Phương Hưu đứng dưới bóng đèn, bóng tối che khuất cơ thể hắn giống như hắn và bọn họ ở hai thế giới khác nhau.
“Ta không phải phế vật!!” A bích như nhân vật chính của bộ phim anime, hắn ta máu nóng dâng trào, điên cuồng gào lên giống như đang muốn chứng minh với cả thế giới, cũng giống như đang nói với chính mình.
Sau đó hắn ta đứng bật dậy, hai mắt đỏ ngầu, lao về phía cự nhân độc nhãn, dáng người vốn được bóng tối tạo nên bỗng chốc hóa thành nước mực đen ngòm, giống như những cái bóng đã hòa vào nhau.