Nước do bóng tối tạo thành kia điên cuồng sục sôi, bám chặt lên người cự nhân độc nhãn, giống như bóng tối khổng lồ sắp nuốt nó xuống.
Cự nhân độc nhãn phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, giống như ánh lửa mãnh liệt, điên cuồng đốt cháy bóng tối.
“A!”
A bích không ngừng gào lên thảm thiết nhưng dù là như thế, hắn ta vẫn không từ bỏ, cứ bám chặt lấy cự nhân độc nhãn.
Hắn ta phải chứng minh cho Phương Hưu thấy, hắn ta không phải phế vật.
K bích thấy cảnh tượng này, trong mắt hắn ta cũng cháy lên sự điên cuồng, hắn ta lao về phía cự nhân độc nhãn, toàn thân mọc ra vô số gai xương trắng giống như con nhím, hắn ta bám chặt cơ thể mình lên người cự nhân độc nhãn.
Hai người dựa vào sự điên cuồng không cần mạng đã đánh ngang tài ngang sức với cự nhân độc nhãn, thậm chí còn chiếm thế thượng phong.
Lúc này Phương Hưu cũng bị tinh thần của hai người kia làm cho động lòng, cơ thể hắn hơi sững lại.
“Nếu như có thể sống tiếp thì cứ tới tìm ta.”
Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ nhưng A bích và K bích nghe xong lại giống như nghe thấy âm thanh của tạo hóa.
Hai người họ biết, đại nhân đã công nhận họ rồi.
“Đại nhân! Bọn ra nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!” A bích cao giọng gào.
Phương Hưu không quay đầu lại, càng đi càng xa, đến cả bóng lưng cũng không thấy đâu nữa.
Hai người kia nhìn nhau, đều thấy được sự quả quyết và điên cuồng trong mắt đối phương.
Vì có được sự công nhận của Phương Hưu, vì không để bị khai trừ khỏi tổ chức, hai người liều mạng chiến đấu.
Mà Phương Hưu thân làm lão đại của tổ chức lại lặng lẽ đi về phía nhà mình.
Hắn không nghĩ tới chuyện giết A bích và K bích, không dễ dàng gì mới lừa được hai kẻ đó cắn câu, giết chết thì thiệt quá.
Hơn nữa một khi hai kẻ đó chết, manh mối về tổ chức Poker sẽ bị cắt đứt, manh mối về viện trưởng cũng đứt đoạn.
Nếu hai người kia không chết, giả sử hắn khống chế cẩn thận, vậy chẳng khác nào có được hai tay đấm mạnh mẽ cả.
Câu lạc bộ Quang Minh chết hết rồi, nếu không hắn sẽ để A bích và K bích đến đó một chuyến.
Sơ suất thật, biết trước, hắn sẽ không hủy diệt câu lạc bộ Quang Minh như thế.
Phương Hưu thầm nghĩ.
Vì để có được sự tin tưởng lớn nhất từ A bích và K bích, bên cạnh đó cũng sợ hai kẻ đó bị đánh chết, hắn đã chọn con quỷ dị yếu nhất trong mấy con quanh đó.
Trước khi thực hiện vòng lặp tử vong, Phương Hưu đã thông qua quan sát, phán đoán sự mạnh, yếu của đám quỷ dị kia, mặc dù nhìn qua cự nhân độc nhãn cao lớn nhất nhưng lại chỉ có duy nhất một thủ đoạn tấn công, thực lực tổng hợp yếu nhất, vì thế hắn mới lựa chọn “triệu hồi” cự nhân độc nhãn.
Nếu như hai người A bích và K bích đến cả cự nhân độc nhãn cũng không đấu lại được thật, vậy thì hết cách rồi, chỉ có thể để chúng chết thôi.
Dù sao bản thân Phương Hưu cũng chẳng thể khống chế được thú cưng của mình.
Tất cả phải xem tạo hóa của hai kẻ đó.
Phương Hưu nhanh chóng về đến nhà.
Vừa mở cửa ra, gương mặt xinh đẹp đã xuất hiện trong tầm mắt, hai người cách nhau cực kỳ gần, chỉ khoảng năm milimet, hơi tiến lên trước một chút là có thể hôn được.
Người đến chính là lão bà.
Lão bà dịu dàng nhìn vào hai mắt Phương Hưu, đôi mắt trìu mến.
“Lão công, ngươi về rồi đấy à, ta nhớ ngươi lắm đấy.”
Phương Hưu bình tĩnh, nhìn thẳng phía trước, hắn đã quen với việc lão bà đột nhiên lao ra, lòng hắn lặng như nước không chút gợn sóng.
Hắn đi xuyên qua cơ thể mảnh dẻ của lão bà, bước vào phòng, đóng cửa lại.
Thay giày, thay áo ngủ, uống nước, tắm rửa, quá trình cực kỳ bình thường.
Dù cho lão bà ở bên cạnh nhìn, Phương Hưu vẫn bình tĩnh tắm, không hề luống cuống.
Sau khi tắm xong, Phương Hưu nằm trên giường, bình yên tiến vào giấc ngủ trong ánh nhìn trìu mến của lão bà.
Sau đó hắn gặp được mộng yểm thân ái.
Lúc này mộng yểm đã không còn hình người nữa, hắn ta như con chuột trốn trong ống cống, run rẩy vì sợ hãi.
Dưới sự bầu bạn của mộng yểm, Phương Hưu lại có một giấc ngủ ngon lành.
Hôm sau.
Cộc cộc cộc.
Tiếng cửa nhà bị gõ.
“Vào đi.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Không thấy cửa bị đẩy ra, hai bóng người đã thoắt hiện lên.
Là A bích và K bích.
Hai người vừa nhìn thấy Phương Hưu đã quỳ xuống đất, dập đầu một cái thật vang.
“Cảm ơn đại nhân không giết.” Hai người đồng thanh nói.
Phương Hưu bình tĩnh nhìn hai người chăm chú, có thể nhìn ra tình trạng của hai người này thực sự không tốt, mặc dù đã xử lý vết thương nhưng vẫn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Thậm chí bóng tối trên cơ thể của A bích đã nhạt hẳn đi, giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
Hiển nhiên hai người này đã trải qua một trận khổ chiến mới có thể giết được cự nhân độc nhãn.
“Không cần cảm ơn ta, cơ hội do chính bản thân mình giành lấy, các ngươi có thể sống tiếp hay không chẳng liên quan gì tới ta cả.” Phương Hưu hờ hững nói, biểu cảm lạnh lùng giống như đại nhân khống chế sống chết của vô số người trong tay.