“Hy vọng lần này có thể dạy cho các ngươi một bài học sâu sắc, nhớ lấy, ý chí của viện trưởng không thể làm lung lay, nếu có lần sau, thứ các ngươi phải đối mặt không phải thú cưng của ta mà là đích thân ta sẽ ra tay.”
Trái tim hai người lạnh lẽo, thú cưng hôm qua đã để lại cho họ ám ảnh tâm lý nặng nề, trải qua trận chiến thập tử nhất sinh mới miễn cưỡng giữ được mạng.
Nếu như để lão đại đích thân ra tay, họ còn có thể sống sao?
Hai người sợ hãi, vội vàng dập đầu tỏ thái độ.
“Đại nhân yên tâm, nếu như có lần sau, hai người bọn ta sẽ không phiền đại nhân ra tay, bọn ta sẽ trực tiếp tự sát.”
Hai người A bích và K bích hiểu rõ nếu như lần sau lại phạm sai lầm, vậy thì trực tiếp tự sát còn hơn là rơi vào trong tay đại lão, tự sát chính là lựa chọn tốt nhất.
“Ừ.” Phương Hưu ngước mắt lên, ừm một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hai người thấy lão đại không nói chuyện, không hiểu rõ tính tình lão đại nên họ cũng không dám lên tiếng, sợ nói gì đó không đúng sẽ trực tiếp bị giết chết.
Trong phòng chỉ còn sự yên tĩnh.
Chủ yếu là Phương Hưu không biết nên nói gì, thân là lão đại một tổ chức, không biết gì về tổ chức cả, nói nhiều dễ sai nhiều.
Thực ra hắn rất muốn hỏi xem rốt cuộc quà viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn để lại là gì?
Tại sao lại chọn Dương Minh rồi nhưng không trực tiếp đưa hắn ta.
Nhưng hắn không thể hỏi, bao nhiêu nghi vấn trong lòng không thể hỏi ra, thân là lão đại, thứ hắn biết chắc chắn phải nhiều hơn cấp dưới, hỏi những vấn đề cấp thấp thế này dễ bị bại lộ thân phận.
Đối diện với sự im lặng của Phương Hưu, A bích và K bích đều như ngồi trên kim, giống như trong sự im lặng kia ẩn chứa sức mạnh khiến người ta ngột ngạt, đè ép cho họ không thở nổi.
Đúng vào lúc này, A bích căng da đầu phá vỡ im lặng.
Chỉ thấy hắn ta cung kính lấy ra một cái hộp kim loại vàng sẫm từ trong bóng tối.
Phương Hưu vừa nhìn đã nhận ra cái hộp thép bằng thép tâm linh trăm phần trăm kia, giá trị của thứ này không rẻ nhưng dùng để đựng đồ, hiển nhiên đồ bên trong sẽ càng quý hơn.
A bích cầm cái hộp bằng hai tay, giơ cao hơn đầu, cung kính nói: “Đại nhân, thuộc hạ có chuyện muốn báo cáo, đây là thuốc loại III do chúng thuộc hạ nghiên cứu phát triển từ thuốc loại II mà viện trưởng để lại.”
Nói xong, A bích mở chiếc hộp kim loại vàng sẫm, để lộ ống chất lỏng màu máu bên trong.
Chất lỏng kia đỏ sẫm như máu, đẹp như đá hồng ngọc, còn lờ mờ nhìn thấy bên trong sáng lấp lánh, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
“Đại nhân, thuốc loại III có thể khiến cơ thể người ta kết hợp với quỷ dị hoàn hảo hơn, thậm chí có mười phần trăm có thể tối ưu hóa thể chất con người để họ phù hợp trăm phần trăm với quỷ dị, từ đó thực hiện kiểm soát tuyệt đối! Ngài cũng biết phần lớn thành viên trong tổ chức đều là quỷ dị hóa hoặc là bán quỷ dị hóa, mặc dù sức chiến đấu được tăng mạnh nhưng vì thể chất nên tâm linh và quỷ dị không thể hòa hợp dẫn đến thực lực không ổn định, hơn nữa cũng không thể phát huy toàn bộ tiềm năng.
Vì thế bọn ta đã sáng chế ra thuốc loại III, giúp đỡ các thành viên tổ chức kiểm soát quỷ dị, bởi vì nguyên liệu của thuốc loại III quý giá nên trước mắt mới chỉ có một bình.
Thuộc hạ cống hiến nó cho đại nhân, hy vọng đại nhân kiểm tra.”
Phương Hưu không nhận thuốc mà tiếp tục im lặng nhìn hai người, từ đầu đến cuối đều không nhìn chỗ thuốc kia, giống như nó chỉ là rác rưởi không đáng nhắc tới.
Hai người kia cực kỳ sốt ruột, không dám nói gì, cứ im lặng giơ thuốc lên như thế rồi bất động.
Thực ra suy nghĩ của hai người cực kỳ đơn giản, nói gì cũng đều là lời giả, mục đích thực sự là tặng quà cho Phương Hưu.
Đắc tội lão đại trong tổ chức mà còn không tặng quà để bày tỏ thái độ thì còn có thể lăn lộn trong tổ chức sao?
Vì thế hai người cùng nhau bàn cả đêm, linh tệ? Chắc chắn lão đại coi thường mấy thứ tục tằng đó, quỷ khí? Thực lực của lão đại vốn chẳng cần dùng đến quỷ khí, thú cưng còn hữu dụng hơn cả quỷ khí kìa. Vật liệu hiếm có để làm tăng linh tính? Lão đại đã là nhân vật đứng đầu, còn cần tăng linh tính làm gì.
Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, hai người lựa chọn lấy thành quả nghiên cứu mới nhất là thuốc loại III ra.
Một là có thể để lão đại nhìn thấy thành tích của hai người họ, hai là thuốc loại III thực sự rất quý, có tỉ lệ có thể tối ưu hóa thể chất con người sao cho phù hợp trăm phần trăm với quỷ dị, từ đó thực hiện khống chế tuyệt đối, hơn nữa vì vật liệu quý nên trước mắt, toàn thế giới chỉ có một bình, lễ vật độc nhất vô nhị thế này thích hợp để mang đi tặng nhất.
Vốn dĩ hai người đã nghĩ xong rồi nhưng bởi vì sự im lặng của Phương Hưu mà cả hai lại càng chột dạ.