Không hổ là lão đại, quả nhiên kiến thức rộng rãi!
Nếu như có thể ở cạnh sự tồn tại cấp bậc này, dù cho bình thường chỉ được chỉ bảo một hai câu thôi cũng có thể dùng được đến hết đời.
Chỉ nghe Phương Hưu than tiếc: “Không ngờ tới kỳ vật như Minh Tâm lại bị hai người dùng làm thuốc loại III, đúng thật là phí của trời, chẳng trách loại thuốc này lại rác rưởi thế, các ngươi có biết sử dụng Minh Tâm cần phải phối hợp với vật liệu có thuộc tính tương khắc, một khi thuộc tính, số lượng, thứ tự trước sau, thời gian, nhiệt độ xuất hiện chỉ một chút sai sót, dược tính của Minh Tâm cũng sẽ trở nên hỗn tạp, toàn là tạp chất, công hiệu bị giảm mạnh.
Đương nhiên dù cho công hiệu của Minh Tâm giảm đi phần lớn nhưng cũng đủ để gia tăng hiệu quả của thuốc loại II lên gấp bội.”
Nghe đến đây, A bích và K bích đều ngây ra, họ chỉ cảm thấy tổn thất mất cả tỷ!
Vật liệu quý hiếm có thể khiến lão đại ghi nhớ như Minh Tâm thì phải quý giá đến mức nào chứ! Nhưng hai người họ lại lãng phí mất rồi!
Cái này có khác gì nhà có gà đẻ trứng vàng nhưng lại giết gà để lấy trứng đâu?!
“Thôi bỏ đi, may mà bây giờ còn chút thuốc này, để ta thử luyện chế lấy Minh Tâm ra.”
Nói xong, Phương Hưu đột nhiên nhìn A bích và K bích chằm chằm: “Đúng rồi, trước đó các ngươi cũng dùng Minh Tâm rồi?”
Vừa mới dứt lời, kết hợp với những lời Phương Hưu nói lúc trước, muốn luyện ra Minh Tâm từ trong thuốc, sắc mặt hai người đều trắng bệch.
Hai người họ không ngu, đương nhiên hiểu rõ hàm ý trong câu hỏi của Phương Hưu, rõ ràng hắn muốn xem hai người họ thành thuốc để mà luyện.
Không ngờ tới tặng quà thôi còn biến chính bản thân thành quà để tặng.
“Đại... đại nhân, ta... bọn ta...” A bích bắt đầu nói lắp, mặc dù hắn ta không thông minh cho lắm nhưng hắn ta vẫn nghe hiểu lời Phương Hưu.
Lúc này hai người chạy cũng chẳng dám chạy vì chúng quá yếu, yếu đến mức thú cưng của lão đại cũng suýt nữa không đánh lại được.
Vì thế chạy trước mặt lão đại của tổ chức chẳng khác gì tự sát cả.
Nói không chừng chúng cầu xin thành khẩn sẽ được tha cho một mạng.
Trong lúc hai người kia im lặng chờ đợi phán quyết của vận mệnh, Phương Hưu lại nói: “Thôi bỏ đi, nếu trước đó các ngươi đã vượt qua bài kiểm tra rồi sống tiếp, vậy thì tha cho các ngươi lần nữa vậy.”
Hai người kia như được ân xá, không nói hai lời mà liên tục dập đầu.
“Cảm tạ đại nhân!”
Vừa dập đầu, trong lòng hai người vừa ra quyết định, sau này chuyện liên quan đến Minh Tâm, liên quan đến thuốc loại II chúng phải cắn chặt răng, không thể nói cho người khác.
Lão đại cấp bậc như Phương Hưu còn muốn mang hai người họ ra luyện thuốc, nếu như tin này bị truyền ra, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng...
Nhìn vẻ mặt của hai người, Phương Hưu hiểu rõ mục đích của bản thân thành công rồi.
Sở dĩ hắn biên soạn ra chuyện Minh Tâm rồi dọa hai người họ là vì muốn đạt được hiệu quả thế này.
Một là che giấu tin tức về thuốc loại III.
Hai là để hai người này nảy sinh sợ hãi với mình, đảm bảo họ giữ thái độ tôn trọng, đồng thời vẫn phải giữ khoảng cách.
Bởi vì tạm thời Phương Hưu chưa muốn bại lộ thân phận.
Hôm nay nếu như vui vẻ nhận quà của A bích, K bích. Hai người này chắc chắn sẽ cảm thấy quan hệ trở nên thân cận rồi, không chừng sau này họ sẽ chém gió với những người khác trong tổ chức hoặc thậm chí là báo cáo cho quản lý cấp cao.
Nhưng bây giờ chắc chắn hai người này sẽ giả vờ như không quen biết hắn, chỉ sợ một ngày nào đó Phương Hưu thay đổi suy nghĩ, lôi họ ra luyện thuốc.
Sau đó Phương Hưu lại dặn dò vài câu đơn giản rồi bảo hai người đừng để lộ bất kỳ tin tức liên quan đến bản thân ra ngoài, sau khi để lại cách thức liên lạc, hắn bảo hai người đó cút xéo.
Hai người kia như được ân xá, điên cuồng gật đầu, thề thốt đảm bảo mình sẽ không làm lộ chuyện.
Bọn họ thực sự sợ rồi, một chút chuyện chống lại Phương Hưu cũng không dám làm, chỉ sợ đối phương kiếm cớ mang mình ra luyện thuốc.
Còn chuyện biên soạn về Minh Tâm, Phương Hưu cũng chẳng hề lo lắng bởi vì hẳn là hai người kia sẽ không dám tìm bất cứ ai hỏi về tin tức của Minh Tâm, ngược lại họ còn sợ bị người ta biết bản thân mình từng ăn chúng rồi.
Nếu đã không dám hỏi thì mãi mãi không thể phát hiện ra bản thân bị lừa.
Đợi hai người đi xong, Phương Hưu mới chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha, cầm chiếc hộp kim loại vàng sậm trên bàn, lấy ống thuốc như máu trong đó quan sát tỉ mỉ, trong mắt hắn tối lại.
Có thể gia tăng sự dung hợp với quỷ dị, thậm chí có mười phần trăm tối ưu hóa thể chất con người để phù hợp trăm phần trăm với quỷ dị, từ đó có thể khống chế quỷ dị tuyệt đối.
Phương Hưu suy nghĩ một lát rồi sờ mắt phải và tóc quỷ của mình.
Huyết đồng, tóc quỷ, còn có mộng yểm nữa!