Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 252 - Chương 252: Phương Hưu, Ta Biết Bí Mật Của Ngươi (1)

Chương 252: Phương Hưu, ta biết bí mật của ngươi (1) Chương 252: Phương Hưu, ta biết bí mật của ngươi (1)

Mã Hưng Bang đĩnh đạc nói tiếp, nghe được điều trên, Dương Minh đỏ mặt, dường như hắn ta cảm thấy vinh dự và trách nhiệm.

Không khó để nhận ra rằng trước khi Mã Hưng Bang trở thành ngự linh sư, hắn ta cũng là một người lãnh đạo.

Nói một lúc lâu, hắn ta nhấp một ngụm trà, nhả ra hai ngụm bọt trà, cuối cùng hắn ta cũng đi thẳng vào vấn đề, hắn ta nói rõ hơn về mục đích chuyến thăm của mình.

“Lần này ta đến đây chủ yếu để nhấn mạnh ba điểm: Thứ nhất, ta muốn xây dựng cục điều tra thành phố Lục Đằng thành một mô hình kiểu mẫu để làm gương cho các cục điều tra thành phố xung quanh, cũng như phát huy tác dụng tiên tiến của mô hình kiểu mẫu này cho các điều tra viên khác tiến hành quan sát học hỏi.

Thứ hai là mời các anh hùng trong sự kiện mộng yểm về tổng bộ để học tập, trao đổi kinh nghiệm, làm gương và chia sẻ kinh nghiệm thành công của các ngươi ra toàn quốc.

Thứ ba là điều tra quỷ vực của Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn, quỷ vực này có thể sản sinh ra quỷ dị cấp S, rõ ràng mức độ nguy hiểm của nó là rất cao, tổng bộ phải hiểu trọn vẹn tình hình cơ bản của quỷ vực nguy hiểm này."

“Cố vấn Mã, ý của ngươi là tới điều tra bệnh viện tâm thần Thanh Sơn?” Vương Đức Hải hỏi.

Mã Hưng Bang gật đầu: “Đúng vậy, ta dự định tuyển vài điều tra viên từ cục điều tra thành phố Lục Đằng đi cùng ta để thăm dò bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.”

“Không biết ngươi muốn đề cử ai?”

“Ta nghĩ ba anh hùng trẻ tuổi trước mặt này rất kiệt xuất.”

Vẻ mặt Vương Đức Hải có chút lo lắng: “Cố vấn Mã, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có thể sản sinh quỷ dị cấp S như mộng yểm, mức độ nguy hiểm của nó có thể tưởng tượng được, mà các ngươi chỉ có vài người…”

“Không sao đâu.” Mã Hưng Bang khẽ mỉm cười: “Kẻ hèn này bất tài, nhưng có thể coi là ngự linh sư tam giai. Lại thêm đội trưởng Dương và đội phó Bạch, tóm lại là đã có ba vị ngự linh sư tam giai, còn có sự tiên tri của điều tra viên Phương, bọn ta sẽ không giải quyết được nhiều, nhưng ít nhất vẫn có thể tra xét được."

Mọi người khi nghe đến đây đều kinh ngạc, không ai ngờ rằng Mã Hưng Bang - người trông bình thường hơn cả người thường và ăn nói lịch sự như vậy lại là một ngự linh sư tam giai.

Không hổ là người của tổng bộ, tuỳ ý phái đến một người cũng là tam giai.

Vương Đức Hải vẫn còn hơi lo lắng, dù sao sự kiện quỷ dị cũng không phải chuyện đùa, đội hình này thoạt nhìn rất mạnh, nhưng ai biết trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ẩn chứa loại nguy hiểm gì?

Lúc này Mã Hưng Bang lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa cổ làm bằng vàng.

Có một luồng khí kỳ lạ lờ lờ phủ trên đó.

“Đây là… quỷ khí?”

“Đúng vậy, chiếc chìa khóa hoàng kim này có một năng lực độc nhất vô nhị. Trong quỷ vực, chỉ cần tìm được bất kỳ cánh cửa nào, cứ cắm chìa khóa vào là bọn ta có thể đi qua cổng của quỷ vực. Vì vậy, cục trưởng Vương không cần phải lo lắng, với chiếc chìa khóa hoàng kim trong tay, bọn ta sẽ có thể trốn thoát an toàn.”

“Hóa ra cố vấn Mã đã chuẩn bị đầy đủ, vậy ngươi dự định khi nào sẽ rời đi?”

“Ba ngày nữa, dù sao ta mới tới đây, thông tin ta biết về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cũng chỉ có trên giấy, ta cần phải tìm hiểu nhiều tin tức hơn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”

Mã Hưng Bang mỉm cười, khi nói đến việc biết người biết ta, ánh mắt hắn ta lặng lẽ lướt về phía Phương Hưu tựa như có ẩn ý gì đó.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của Phương Hưu như một con dao sắc bén, phá vỡ bầu không khí hài hòa trong phòng.

Mã Hưng Bang sững sờ, hiển nhiên hắn ta không ngờ Phương Hưu sẽ nói một câu không kiêng nể gì như vậy.

Nhưng mà hắn ta phản ứng lại rất nhanh, vội vàng cười nói: "Là ta đường đột rồi, hiếm khi gặp được thanh niên thiên tài có năng lực tiên tri, trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò ấy mà."

"À đúng rồi, điều tra viên Phương, nghe nói ngươi trở thành ngự linh sư trong quỷ vực của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, thân là người trong cuộc chắc hẳn ngươi rất quen thuộc nơi đó đúng đúng không? Nếu vậy làm phiền ngươi nói cho mọi người nghe một chút?"

Mã Hưng Bang mỉm cười nói.

Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên Phương Hưu nghe thấy giọng nói của Mã Hưng Bang vang lên trong đầu mình, như thể bí mật truyền âm vậy.

Giọng điệu của hắn ta không còn hiền lành nữa mà ngược lại vô cùng lạnh lùng u ám: [Phương Hưu, ta đã biết bí mật của ngươi, nếu như ngươi không muốn bị bại lộ...]

"Ngươi biết bí mật gì của ta?" Phương Hưu hỏi thẳng Mã Hưng Bang.

Mọi người trong phòng đồng thời sửng sốt.

Cái gì với cái gì vậy? Không ai biết Phương Hưu đang nói chuyện với Mã Hưng Bang, cho nên hắn hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy khiến mọi người chẳng ai hiểu gì.

Bình Luận (0)
Comment