Mã Hưng Bang sững sờ tại chỗ, nụ cười hiền lành trên mặt cứng đờ.
"Ngươi... ngươi..."
Trong lúc nhất thời hắn ta cà lăm không nói nên lời, mẹ kiếp, đây là phản ứng mà một người bình thường nên có sao?
Ngươi bị người ta phát hiện bí mật, thì mẹ nó ngươi hỏi thẳng ra trước mặt nhiều người như vậy luôn đó hả? Ngươi không sợ bị bại lộ sao?
Ngươi thoải mái hỏi nhưng ĐM, ta làm sao dùng bí mật uy hiếp ngươi được nữa?
Chậm mất vài giây sau, Mã Hưng Bang mới điều chỉnh lại cảm xúc, hắn ta tiếp tục mỉm cười nói: "Điều tra viên Phương, thật ngại quá, ta không hiểu ngươi đang nói gì."
Cùng lúc đó, giọng nói âm trầm lạnh lẽo lại lần nữa vang lên trong đầu Phương Hưu.
[Ranh con, ngươi đừng có mà phách lối, có tin ta trực tiếp lôi bí mật của ngươi ra ngoài ánh sáng không!]
"Uy hiếp từ kẻ yếu luôn làm cho người khác bật cười." Phương Hưu bình tĩnh nói.
Nụ cười trên mặt Mã Hưng Bang từ từ biến mất, hắn ta trừng mắt nhìn Phương Hưu chằm chằm.
Bấy giờ, mọi người cũng dần dần nhìn ra có chỗ không đúng.
Ở đây không có ai là kẻ ngu ngốc, đương nhiên mọi người hiểu rõ Mã Hưng Bang dùng cách bí mật nào đó nói chuyện với Phương Hưu, thậm chí còn uy hiếp Phương Hưu.
"Được, hay lắm, không ngờ lúc ta còn sống lại bị một ngự linh sư nhị giai gọi là kẻ yếu." Mã Hưng Bang hoàn toàn xé đi lớp vỏ ngụy trang, lạnh lùng nói với Vương Đức Hải: “Cục trưởng Vương, nếu như bên trong cục điều tra có gián điệp của thế lực khác thì làm sao giờ?”
Vương Đức Hải lập tức giật mình, hắn ta phản ứng lại rất nhanh, trầm giọng nói: "Cố vấn Mã, ý ngươi là Phương Hưu là gián điệp?"
Mã Hưng Bang lạnh lùng cười một tiếng: "Không sai."
"Không thể nào! Phương Hưu là công thần của toàn bộ thành phố Lục Đằng, cố vấn Mã, kể cả ngươi là người do tổng bộ phái tới, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ, ngươi cũng không thể tùy tiện nói xấu một vị công thần được." Vương Đức Hải vừa sợ vừa giận.
Hắn ta nhận ra mình vẫn còn quá ngây thơ, thế mà vừa rồi bị hình tượng hiền lành của Mã Hưng Bang mê hoặc, tin tưởng đối phương là một người bình thường.
Ha ha, thật là chuyện nực cười mà, trong đám ngự linh sư có người bình thường sao?
Sắc mặt của Dương Minh và Bạch Tề cũng bắt đầu trở nên ác liệt, công trạng của Phương Hưu, trong lòng bọn họ đều biết rõ, một vị công thần như vậy làm sao có thể là gián điệp được.
Đối mặt với mọi người đang nhìn mình hằn học, Mã Hưng Bang cũng giận lắm, hắn ta vốn định thăm dò Phương Hưu trước, rồi hẹn ban đêm gặp mặt, thiết kế một cạm bẫy ép Phương Hưu đi vào khuôn khổ.
Ai mà ngờ tên ranh con này thân là gián điệp mà còn dám phách lối như thế, trực tiếp đối chất với hắn ta, làm rối loạn hết kế hoạch của hắn ta.
Nhưng mà hắn ta cũng không hoảng loạn, hắn ta dám nói như thế đương nhiên không sợ đối phương giảo biện.
Mã Hưng Bang cười lạnh nói: "Đương nhiên có chứng cứ, A Bích của tổ chức Poker đã từng phong tỏa thành phố Lục Đằng, giúp đỡ mộng yểm tiến hóa, mà K Bích thì ngăn cản nhân viên cứu trợ của tổng bộ, đủ loại dấu hiệu cho thấy mộng yểm và bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có mối liên quan mật thiết với tổ chức Poker."
"Thế thì có liên quan gì đến Phương Hưu? Ngươi nghi ngờ hắn là người của tổ chức Poker thì cũng phải đưa bằng chứng cụ thể ra đây." Dương Minh nhíu mày phản bác.
"Các ngươi đã muốn bằng chứng thì ta liệt kê ra từng cái cho các ngươi nghe. Bằng chứng thứ nhất, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có thể thả ra loại quỷ dị cấp S mộng yểm, mức độ nguy hiểm cũng không cần ta phải nói gì thêm nữa, ngay cả có là ngự linh sư tam giai đi vào cũng chưa chắc có thể còn sống đi ra, nhưng khi đó Phương Hưu thân là người bình thường lại có thể còn sống sót ra ngoài."
"Dừng đi, ta thấy ngươi có bằng chứng gì đâu?" Vẻ mặt Dương Minh khinh thường: "Người khác không thể sống sót đi ra, nhưng Phương Hưu có năng lực tiên tri biết trước được tương lai, hắn biết con đường sống từ trước thì đương nhiên sống sót đi ra không phải dễ như trở bàn tay ư?"
Mã Hưng Bang lại lần nữa cười lạnh: "Nếu như năng lực tiên tri biết trước tương lai là giả thì sao?"
Đám người hơi sững sờ, giả?
"Ha ha ha..." Dương Minh cười lớn: "Ngươi có muốn nghe lại ngươi đang nói gì không? Phương Hưu có năng lực tiên tri bọn ta rõ như ban ngày, nếu như không có hắn biết trước tương lai, nói không chừng toàn bộ thành phố Lục Đằng đã chôn vùi trong tay mộng yểm từ lâu rồi. Vậy mà ngươi cũng có thể chất vấn được hả?"
Mọi người nhìn Mã Hưng Bang bằng ánh mắt không tin tưởng, họ cảm thấy hắn ta nhảm nhí, toàn nói lời vô nghĩa.
Bởi vì đã vô số lần Phương Hưu chứng minh hắn có thể biết trước tương lai, bây giờ lại có người nói hắn không thể biết trước tương lai?
Vậy làm sao để giải thích việc hắn nhiều lần biết trước tương lai?