Bọn họ nghĩ, đại lão muốn trừng phạt vậy mặc cho hắn trừng phạt, chịu chút đau đớn mà thôi, nhưng nếu như phản kháng, ngỗ nghịch với đại lão, đến mạng cũng không còn.
Nhìn sợi tóc màu bạc đánh đến, kỳ thật trong lòng hai người âm thầm cảm thấy may mắn, dù sao đại lão vẫn nương tay với người một nhà, chỉ dùng thủ đoạn trừng phạt nhẹ nhàng.
Vì thế, hai người còn đặc biệt giải trừ phòng ngự, tùy ý để những sợi tóc đâm vào, sợ chọc đại lão không vui.
Nhưng không ngờ tới nó lại như sắc bén như lưỡi dao, đâm thủng cơ thể hai người họ, trong nháy mắt A bích K bích biến sắc.
“A!!!!!!!!”
Hai người giống như điện giật, ngã xuống trên mặt đất, thân thể điên cuồng run rẩy, trong miệng liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Phải biết rằng hai người đều đã được quỷ dị hóa, thân thể sớm đã khác với người bình thường, nhưng chỉ vỏn vẹn một sợi tóc đâm vào ngực lại đau đớn đến nông nỗi này, quả thật không thể tưởng tượng.
Sở dĩ A bích K bích đau như thế, là do Phương Hưu vận dụng thống khổ chi lực, từ sau khi đạt được thể chất hoàn mỹ, tóc quỷ đã hoàn toàn trở thành một bộ phận cơ thể của hắn, giống như trợ thủ đắc lực, có thể truyền linh tính một cách hoàn mỹ.
Đương nhiên dùng tóc cũng có thể sử dụng thống khổ chi lực.
Phương Hưu cũng không tính giết bọn hắn, dù sao hai người này vẫn còn có ích, là hai thuộc hạ mạnh mẽ khó có được, giết bọn họ thật đáng tiếc.
Cho nên hắn chỉ vận dụng một tia thống khổ chi lực, phạt ít răn nhiều.
Bản chất con người là vậy đấy, ngươi càng đối tốt với bọn họ, bọn họ sẽ thấy ngươi giả vờ, sẽ nghi ngờ ngươi.
Nhưng chỉ cần để lại sự sợ hãi thật sâu trong lòng bọn họ, về sau dù có qua bao lâu, dù trong lòng họ dần dần có nghi ngờ, nhưng chỉ cần vừa nhớ tới ngươi, thì vẫn sẽ là sợ hãi vô biên, tuyệt đối không dám hoài nghi.
Căn cứ theo nguyên tắc này, Phương Hưu trừng phạt hai người họ một giờ mà thôi, ừ, mỗi người một giờ.
Thật ra cũng không nhiều thống khổ cho lắm, cùng lắm là ngang ngửa với lăng trì ngàn đao thôi.
Sau khi bị trừng phạt, A bích, K bích giống như là mất hồn, cả người không ngừng run rẩy, nhưng dù vậy, hai người vẫn giữ nguyên tư thế, dập đầu xuống đất.
Mặt gần như dán xuống mặt đất, hoàn toàn không dám nhìn Phương Hưu dù chỉ một chút.
Đau! Thật sự là quá đau!
Đại lão không hổ là đại lão, chỉ một sợi tóc đã có thể tạo thành thống khổ lớn như vậy, nếu như dùng toàn lực, không biết sẽ mạnh mẽ đến mức nào.
Đúng lúc này, reng reng reng, đột nhiên điện thoại của Phương Hưu vang lên, là Tô Khả Hân gọi tới.
Phương Hưu phất phất tay, ý bảo hai người lui ra.
A bích, K bích thấy vậy vui mừng khôn xiết, vội dập đầu tạ ơn, sau đó rời đi ngay lập tức.
“Điều tra viên Phương, chín giờ ngày mai tập hợp tại cục điều tra, mục tiêu là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.”
“Được.”
Tút!
Điện thoại bị cắt đứt.
Ở đầu bên kia điện thoại Tô Khả Hân bất mãn chu cái miệng nhỏ căng hồng.
“Mỗi lần đều là như thế này, y như khối băng, làm như nói nhiều thêm một chữ với ta sẽ bị nhiệt miệng vậy!”
…
…
Ở cục điều tra, sắc mặt vẫn luôn u ám Mã Hưng Bang đột nhiên hiện vẻ sửng sốt.
Sát ý biến mất rồi?
Người âm thầm nhìn ta chằm chằm đi rồi sao?
Mã Hưng Bang có một năng lực là cảm nhận sát ý, năng lực này tuy không thể tăng cường sức chiến đấu, nhưng lại cực kỳ hữu dụng, đặc biệt là đối mặt với ám sát.
Rõ ràng hắn ta cảm giác được sát ý đến từ bốn phía.
Năng lực này đã từng cứu hắn ta một mạng, từ đó về sau, cho dù số lượng năng lực có thể phục chế quý giá đến đâu, hắn ta đều để lại một vị trí cho năng lực này.
Ngày hôm đó sau khi Phương Hưu rời đi không lâu, Mã Hưng Bang cảm giác được sát ý đến từ bên ngoài, lúc ấy phản ứng đầu tiên của hắn ta là Phương Hưu vội vã muốn giết mình, hoặc phái người tới để giết.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, không thể nào là Phương Hưu.
Bởi vì làm vậy quá lộ liễu.
Phương Hưu mới vừa bị nghi ngờ, đã lập tức phái người tới ám sát?
Làm như vậy, chẳng bằng nói với mọi người rằng, người là do Phương Hưu giết?
Cho nên không phải là Phương Hưu, vậy hẳn là có một người khác.
Điều này làm cho Mã Hưng Bang có hơi nghi hoặc, bản thân mình lần đầu tới thành phố Lục Đằng, ở nơi này ngoại trừ Phương Hưu, cũng không có bất kì địch nhân nào, vậy tại sao lại có người muốn ám sát hắn ta?
Chẳng lẽ… Phương Hưu thật sự không phải người của tổ chức Poker, có người đang âm thầm ám sát ta là để giá họa cho Phương Hưu, làm ta càng thêm chắc chắn hắn là người của tổ chức Poker.
Nhất thời Mã Hưng Bang nghĩ ra vô vàn khả năng.
Phương Hưu không tưởng tượng được, hắn tùy ý sắp xếp ám sát, lại có xu hướng rửa sạch hiềm nghi cho chính mình.
Kỳ thật hắn không có nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ đơn thuần khó chịu Mã Hưng Bang, muốn hắn ta chết sớm một chút.
Cho dù sau đó bị hoài nghi thì sao?