Trong mắt Mã Hưng Bang bùng lên sát khí: “Phương Hưu, ngươi có biết uy hiếp cố vấn của tổng bộ là tội danh gì không?”
Bỗng dưng, Phương Hưu bật cười, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Nếu ngươi hoài nghi ta, có thể trực tiếp động thủ chứ không phải đứng ở đó nói lời vô nghĩa, thế giới này không cần chứng cứ, ngươi có thể trực tiếp giết ta, vậy điều ngươi nói chính là chứng cứ, nếu không thể, vậy chính là đánh rắm.”
Rầm!
Mã Hưng Bang đột ngột đập một cái xuống bàn, biểu tình phẫn nộ: “Phương Hưu! Ngươi thật to gan!”
Hắn ta tuy rằng phẫn nộ, nhưng từ đầu đến cuối đều không ra tay, không nói đến đám người Dương Minh tin tưởng Phương Hưu, chỉ cần dưới tình huống không có chứng cứ mà ra tay với công thần, hậu quả không phải điều hắn ta có thể gánh vác.
Có thể ra tay, nhưng tuyệt đối không phải ở trước mặt công chúng.
Mã Hưng Bang hưởng thụ quyền lực do tổng bộ đem lại, nhưng đồng thời hắn ta cũng bị hạn chế.
Nhìn Mã Hưng Bang cuồng nộ nhưng không dám làm gì, hứng thú của Phương Hưu lập tức biến mất.
“Ngay cả dũng khí ra tay với ta cũng không có sao? Thật là vô vị.”
Nói xong, Phương Hưu lắc đầu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn chậm rãi rời đi.
Từ đầu đến cuối, Mã Hưng Bang đều trừng mắt nhìn hắn chòng chọc, đôi tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
Nhưng cho đến tận khi bóng dáng Phương Hưu biến mất, hắn ta vẫn không dám động thủ.
Mã Hưng Bang không dám động thủ, nhưng Phương Hưu thì ngược lại.
Ngày hôm nay ngươi hoài nghi ta, biết đâu ngày mai sẽ giết ta.
Cho nên vì tự bảo vệ mình, hắn phải ra tay trước.
Sau khi rời khỏi cục điều tra, Phương Hưu lập tức liên hệ với A bích và K bích.
Là đại lão của tổ chức, A bích K bích đã thức thời mà đưa phương thức liên hệ cho hắn từ trước.
…
…
Trong nhà Phương Hưu.
Đột nhiên một bóng đen xuất hiện, giống như kết giới, bao vây lấy nhà của Phương Hưu.
Ngay sau đó, thân ảnh A bích K bích từ trong bóng đen lộ ra.
Hai người quỳ một gối xuống đất đối diện với Phương Hưu đang ngồi trên sofa, vô cùng cung kính: “Đại nhân, ngài gọi bọn ta đến không biết có gì phân phó?”
Phương Hưu bình tĩnh liếc qua hai người họ: “Tổng bộ cục điều tra phái tới một cố vấn tên là Mã Hưng Bang, hắn ta nghi ngờ ta là gián điệp của tổ chức, các ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Hai người liếc nhau, lập tức trịnh trọng nói: “Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ đảm bảo sẽ khiến hắn ta không thấy được mặt trời của ngày mai.”
“Ừ, đi làm đi.”
“Rõ thưa đại nhân.”
Vừa dứt lời, hai người lập tức hòa vào bên trong bóng đen, bóng dáng biến mất.
Bóng đen cũng chậm rãi tiêu tán như chưa bao giờ xuất hiện.
Là đại lão tổ chức, Phương Hưu không cần chuyện gì cũng đều phải tự tay làm, giao cho thuộc hạ đi làm là được.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi, hắn nằm ở trên giường bắt đầu ngủ.
Nói là ngủ, nhưng thật ra là tiến vào mộng đẹp của người khác.
Đối với việc thu thập sợ hãi và thống khổ này, hắn làm không biết mệt.
Thành phố Lục Đằng rất lớn, tuy rằng ban ngày không nhiều người ngủ cho lắm, những vẫn là có, ví dụ người đi tiệm net thâu đêm, đi nhảy disco ở hộp đêm, rồi là party các thứ, những người này ngày đêm đảo lộn, buổi tối không ngủ, đều là ngủ vào ban ngày.
Nếu hắn không tiến vào giấc mộng lúc ban ngày, có thể sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nhóm người này.
Làm người không thể nặng bên này nhẹ bên kia, phải đối xử công bằng.
Cứ như vậy ba ngày đã trôi qua, Phương Hưu cũng ở nhà ngủ suốt ba ngày, ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh thì hầu như hắn đều ở trên giường.
Lão bà thấy hắn như vậy cũng chỉ đến nằm cạnh hắn, chờ mong Phương Hưu có thể nhìn mình một cái, yêu cầu của nàng cũng không cao, thậm chí rất hèn mọn, chỉ hy vọng lão công của mình có thể liếc mắt nhìn mình một cái thì là tốt rồi
Ban đêm.
Bóng đen lần nữa bao phủ nhà của Phương Hưu.
A bích K bích xuất hiện ngay sau đó, hai người lập tức quỳ rạp xuống đất, mặt đầy áy náy.
“Đại nhân, Mã Hưng Bang kia suốt ba ngày không hề đi ra khỏi cục điều tra, thuộc hạ vô năng, thật sự không tìm được cơ hội ám sát. Thuộc hạ cũng không dám mạnh mẽ xâm nhập cục điều tra, sợ gây nên phiền toái không cần thiết, làm bại lộ thân phận của đại nhân, thỉnh đại nhân trách phạt.”
“Phế vật!” Phương Hưu hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó sợi tóc đen của hắn đột nhiên dài ra rồi biến thành màu bạc.
Mái tóc dài màu bạc kia giống như xúc tua, vươn ra hai sợi tóc trực tiếp xuyên thủng ngực của hai người A bích K bích.
Mặc dù thực lực của A bích, K bích mạnh mẽ, nhưng đối mặt với khiển trách của Phương Hưu, họ không dám chống cự dù chỉ một chút.