Đoàn người tiếp tục tiếp tục đi về phía trước trong hành lang u ám, rất nhanh đã đi đến cuối, ở nơi cuối hành lang có một cái cầu thang đi lên, ánh sáng lờ mờ, tầm nhìn kém.
Lúc mọi người muốn đi lên cầu thang thì đột nhiên.
Bộp bộp bộp…
Bộp bộp bộp…
Trên cầu thang, trong bóng tối, tiếng vỗ bóng dày đặc lại vang lên, âm thanh vô cùng nặng nề, giống hệt với quả bóng da đầu người lúc trước.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Chẳng lẽ…
“Hi hi hi hi…”
“Hi hi hi hi…”
Tiếng cười rùng rợn từ cầu thang vang lên làm cho người ta sởn gai ốc, tuy rằng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng không khó để mọi người tưởng tượng, trong cầu thang có vô số quả bóng da đầu người đang vui cười nhảy tới.
Ngay sau đó, tiếng nước chảy róc rách vang lên.
“Đây là…tiếng nước chảy sao? Sao lại có tiếng nước chảy?”
“Có phải đường ống dẫn nước bị rò rỉ rồi hay không?” Dương Minh suy đoán.
“Câm miệng!” Bạch Tề trừng mắt nhìn hắn ta.
Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, cuối cùng mọi người đã nhìn rõ, đó vốn dĩ không phải là nước, mà là máu tươi.
Máu tươi dày đặc tựa sốt socola, mà cầu thang lại là bánh ngọt, giống như là có người đem sốt socola đổ lên trên bánh ngọt.
Máu tươi trên cầu thang không ngừng lan ra, nhanh chóng chảy xuống, nhuộm đỏ các bậc thang từng tầng một, làm cho bậc thang trở nên đỏ sẫm và kỳ dị.
Mà khi máu tươi tràn ra, âm thanh cộc cộc cộc lại càng ngày càng gần.
Giây tiếp theo, một cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi xuất hiện, chỉ nhìn thấy quả bóng da đầu người trước đó bị Phương Hưu đá bay dường như đã được sao chép ra vô số bản, hàng trăm cái bóng da đầu người lít nhít giống hệt nhau, tựa như những đứa trẻ bước xuống cầu thang, chen chúc nhau nhảy lên nhảy xuống.
Vô số khuôn mặt giống hệt nhau đang cười hi hi và nhìn chằm chằm mọi người.
Đối diện với cảnh tượng quỷ dị này, mấy người họ đều là người tài cao dũng cảm, không những không lùi bước, mà còn lao lên trước để nghênh đón bóng da đầu người.
Bạch Tề là người nhanh nhất, hắn ta lập tức rút ra đoản dao kim sắc ở bên hông rồi ra tay, cả cánh tay hắn ta trực tiếp biến mắt trước tầm mắt của mọi người.
Tốc độ đã đạt đến cực hạn.
Xoẹt!
Một đao lóe lên tia sáng, một loạt bóng da đầu người xông lên phía trước trực tiếp bị chém làm đôi.
Trong mắt Bạch Tề lóe lên một chút kinh ngạc, yếu ớt vậy sao?
Hiển nhiên hắn không ngờ rằng những quả bóng da đầu người nhìn qua có vẻ quỷ dị nhưng lại không thể chịu nổi một đòn tấn công, tuy rằng số lượng không ít, nhưng nó giống như cắt đậu phụ vậy, chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi.
Ý nghĩ này vừa mới nảy lên, một cảnh kỳ lạ xuất hiện.
Chỉ nhìn thấy những quả bóng da đầu người bị cắt đôi vậy mà lại khẽ run lên, chỗ đứt gãy xuất hiện vô số khối u thịt, khối u phồng lên, chỉ trong chốc lát, hai nửa của quả bóng da đầu người lập tức biến thành một cái đầu hoàn chỉnh.
Bị cắt thành hai mảnh còn có thể tự mình phân tách sao? Thế còn một trăm mảnh thì sao!
Trong mắt Bạch Tề lóe lên sự lạnh lùng, đoản đao trong tay bay múa, không ngừng một giây nào, ước chừng cắt trên trăm mảnh, trực tiếp chém một quả bóng da đầu người thành hàng trăm miếng thịt vụn nhỏ.
Sau đó…hàng trăm miếng thịt vụn nhỏ nhúc nhích hệt như con giòi, trong nháy mắt đã biến thành hàng trăm quả bóng da đầu người.
“Cái gì!!” Mọi người nhất thời vô cùng sợ hãi.
“Nó có thể phân tách vô tận, đừng dùng dao nữa.” Bạch Tề lạnh giọng nói, vẻ mặt rất khó coi, hắn ta không ngờ rằng đòn tấn công của mình không giết được quả bóng da đầu người, mà còn để nó tăng lên mấy trăm cái.
“Cái thứ đồ chơi này không thể đánh chết được, sớm biết vậy thì đã dẫn theo Trầm Linh Tuyết, để cho nàng ta dùng hỏa diễm đốt những cái đầu người thành tro bụi, xem xem chúng nó làm thế nào để có thể phân tách tiếp.” Dương Minh hơi chán nản.
Hắn ta quả thực không có phương pháp tốt nào để đối phó với quỷ dị kiểu này, bởi vì năng lực của hắn ta được coi là bị động, hắn ta toàn là dùng dao để chém trong các trận chiến bình thường.
Có thể nói bóng da đầu người là khắc tinh trời sinh của Bạch Tề và Dương Minh, bởi vì cả hai người họ đều dùng dao, không có thủ đoạn gây ra sát thương trên phạm vi rộng.
Đúng lúc này, Mã Hưng Bang đứng lên, trên mặt hiện rõ nụ cười kinh thường, hắn ta liếc nhìn mọi người: “Lui hết ra phía sau.”
Người của chi nhánh dù sao cũng vẫn là chi nhánh, trận chiến nhỏ như vậy mà cũng phải bó tay, không thể làm gì được.
Hắn ta nhảy ra ngoài, đối mặt với hơn hàng ngàn quả bóng da đầu người mãnh liệt bay tới, mỗi quả đều có một cái miệng lớn như muốn cắn Mã Hưng Bang chết tươi.
Nhưng khi quả bóng da đầu người sắp đến gần, Mã Hưng Bang cười lạnh lùng một tiếng, hắn ta lập tức vươn tay phải ra, nắm chặt vào không khí!