Bạch Tề giãy giụa, hắn ta liều mạng giơ tay muốn xé toang tấm vải trắng trên mặt đi, nhưng dù có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy tấm vải trắng ở đâu.
Mà ở trong mắt người khác, ngay khoảnh khắc khi tay của cô bé chạm vào Bạch Tề, mặt của Bạch Tề lập tức bị cướp đi.
Giống như một tấm mặt nạ da người bị người ta nắm trong tay.
Sau khi thu hoạch được da mặt thì cánh tay trên cổ Bạch Tề cũng biến mất.
Mà mặt của Bạch Tề cũng xuất hiện trong tay của đối phương.
Cô bé vui vẻ đeo mặt của Bạch Tề lên mặt mình.
Một màn kỳ lạ xuất hiện, Bạch Tề thành người đàn ông không có mặt, còn cô bé lại có khuôn mặt của Bạch Tề, vô cùng không cân đối lại quái lạ.
Mọi người vô cùng sợ hãi, không ngờ đến thủ đoạn của cô bé lại tà môn như thế, vừa ra tay đã cướp đi mặt của Bạch Tề.
Dương Minh vừa sợ vừa giận, rút đoản đao trên thắt lưng ra bổ nhào về phía cô bé.
Xoẹt!
Chỉ một đòn cô bé đã bị cắt đứt làm đôi.
Nhưng ngay sau đó hai nửa thân thể bị cắt làm đôi đó lại từ từ hóa thành hư ảnh, bóng dáng của cô bé lại xuất hiện chỗ khác của căn phòng.
"Tàn ảnh! Tốc độ nhanh đến mức sinh ra tàn ảnh! Chết tiệc! Đây là năng lực của Bạch Tề!" Mã Hưng Bang kinh ngạc nói.
Hiển nhiên, cô bé cướp lấy mặt của ai là cướp luôn năng lực của người đó.
Thủ đoạn này còn lợi hại hơn Mã Hưng Bang nhiều, bởi vì năng lực sau khi hắn ta đánh cắp sẽ thấp hơn bản chính của nguyên chủ một cấp.
Ví dụ như đánh cắp sự may mắn của Dương Minh, thì nhận được may mắn nhị giai, còn gọi là vận may.
Nhưng cô bé không có hạn chế giống vậy, cô bé trực tiếp cướp đi một trăm phần trăm năng lực của người khác.
"Hắn ta sắp chết ngạt rồi." Phương Hưu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Mọi người vội vàng nhìn Bạch Tề, thấy trên cổ hắn ta nổi gân xanh, hai tay quơ loạn xạ trên mặt mình, không thể thở được.
Thấy thế Dương Minh đành phải trừ bỏ tấn công cô bé, cầm đoản đao nhắm ngay Bạch Tề.
Vụt!
Đoản đao xoẹt qua, đâm vào vị trí từng là miệng của Bạch Tề.
Máu tươi chảy ra ngoài, theo đó còn có hơi thở dồn dập của Bạch Tề.
"Hít... hà... rốt cuộc chuyện này là sao?" Tiếng nói kinh ngạc sợ hãi của Bạch Tề vang lên.
Hắn ta vẫn có thể nói chuyện, trên khuôn mặt bị đâm một lỗ kia mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi của hắn ta.
"Mặt của ngươi bị cướp đi rồi, bây giờ ngươi đã bị mất ngũ quan!" Dương Minh giải thích.
"Vô dụng thôi, hắn ta không nghe được." Phương Hưu chỉ chỉ vị trí tai của Bạch Tề.
Dương Minh lập tức hiểu ý, lại cầm đoản đao đâm một lỗ ngay vị trí của tai Bạch Tề, máu chảy ồ ạt ra ngoài.
"Tiểu Bạch, mặt của ngươi bị cướp mất rồi, bây giờ ngươi đã mất đi ngũ quan!"
Bạch Tề không hổ là ngự linh sự tam giai, sau khi hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, hắn ta tự tỉnh táo lại, rồi lấy đoản đao của mình tự đâm vào hai mắt.
Sau khi phần mắt xuất hiện lỗ hổng, Bạch Tề khôi phục lại tầm nhìn, rất nhanh hắn ta đã nhìn thấy mặt mình trên mặt của cô bé kia.
Bây giờ trạng thái của hắn ta vô cùng quái dị, vị trí ngũ quan trên khuôn mặt đều có vết rách, hắn ta đã khôi phục lại hết giác quan, vết thương ở mắt có thể thấy được hai con ngươi đầy tơ máu, đôi mắt đó như liều mạng chen lấn ra ngoài nhưng bị da mặt chặn lại, hoàn toàn không thể nào ra được.
Vì thế tầm nhìn của Bạch Tề bị cản trở, chỉ có thể thông qua khe hở nhìn mọi người.
Điều đầu tiên Bạch Tề làm sau khi khôi phục các giác quan là phóng thẳng về phía cô bé, muốn cướp lại mặt của mình.
Ngay khi vừa lao đến, Bạch Tề bỗng nhiên phát hiện tốc độ mình đã từng lấy làm kiêu ngạo biến mất rồi, mặc dù tốc độ bây giờ vẫn nhanh hơn người bình thường, nhưng tốc độ này hoàn toàn dựa vào tố chất cơ thể của ngự linh sư tam giai, mà không phải cực tốc!
Năng lực cực tốc... biến mất rồi.
"Năng lực của ta... bị cướp mất!"
"Cái gì? Bị nó cướp mặt đi, ngay cả năng lực cũng bị cướp mất rồi sao?" Mọi người kinh hãi, thấy cô bé như thấy đại địch.
Vì phòng ngừa cô bé ra tay thêm lần nữa, Dương Minh trực tiếp xông đến, giày thêu vừa xuất hiện trên chân, tốc độ nhanh chóng tăng vọt.
Nhưng cho dù là như thế, Dương Minh mang giày thêu vẫn chậm hơn cô bé một nhịp, cho dù hắn ta cố gắng chém mạnh đến đâu thì hắn ta luôn thiếu một chút nữa mới chém được cô bé.
Bạch Tề cũng muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng mất đi cực tốc tam giai, hắn ta không có cách nào nhúng tay vào trận chiến này.
Vào lúc này, Mã Hưng Bang cũng không giấu giếm thực lực nữa, đối mặt với quỷ dị cấp S, nếu hắn ta còn che giấu thực lực thì đúng là hành vi buồn cười.
Huống chi đây là quỷ dị cấp S có thể cướp đi năng lực của người ta, nhất định phải tranh thủ thời gian giải quyết nó, nếu không lát nữa bị nó cướp đoạt càng nhiều năng lực hơn, vậy thì toàn đội bị diệt chỉ là chuyện sớm muộn.