Phương Hưu lật từng tờ, thấy không ít những ghi chép thử nghiệm khiến người khác không khỏi rùng mình, trong đó có nhiều thuật ngữ hắn chưa từng nghe thấy bao giờ, gì mà nội tạng quỷ dị, thi du, vật tế sống gì gì đó vô cùng khủng khiếp.
Thi du: Dầu đốt ra từ mỡ của xác chết.
Bọn người Dương Minh cũng nhìn thấy, họ không khỏi há hốc mồm.
“Đây là bệnh viện tâm thần hay là nơi cầm tù người sống rồi bắt họ biến đổi thành quỷ dị vậy! Chết tiệt! Bọn chúng điên rồi sao, chẳng lẽ ngại quỷ dị trên đời này nhiều quá hay gì?” Dương Minh vừa sợ vừa giận, chỉ cảm thấy trong ngực có một đám lửa đang thiêu đốt.
Mã Hưng Bang càng đọc, hai mắt càng sáng
Không sai! Không sai! Thứ kia nhất định ở ngay đây!
Phương Hưu càng lật càng nhanh, lật đến trang cuối cùng, hơi siết tay lại.
Trên trang cuối cùng viết: Đối tượng thí nghiệm số 104, vô diện, 13 tuổi, giới tính nữ… nguyên sơ… tiềm năng cấp S… biến đổi thành công.
Khi đọc những dòng chữ này, Phương Hưu nghĩ ngay đến cô bé không có mặt bên trong bệnh bệnh viện tâm thần kia, tên, tuổi, giới tính, thậm chí cả số hiệu thí nghiệm cũng trùng khớp.
Phòng bệnh của cô bé là 104!
“Tiềm năng cấp S?” Dương Minh hít sâu một hơi.
“Bệnh viện tâm thành này đến tột cùng là thần thánh phương nào vậy? Lại xuất hiện một con quỷ dị cấp S nữa sao?”
Mọi người đang khiếp sợ khi cấp S xuất hiện thì ánh mắt của Mã Hưng Bang lại đang nhìn chằm chằm mấy chữ nguyên sơ.
Chiết xuất nguyên sơ?
Trong mắt Phương Hưu hiện lên vẻ khó hiểu, hắn cũng không biết nguyên sơ là cái gì, nhưng có thể nhìn ra Mã Hưng Bang rất coi trọng thứ đó.
Mặc dù đối phương che giấu rất giỏi, nhưng mà Phương Hưu đã trải qua vòng lặp tử vong vô hạn nên vô cùng nhạy cảm với ánh mắt của hắn ta.
Sự khác thường của Mã Hưng Bang không thể nào thoát khỏi con mắt của hắn.
Khi mọi người bị bảng báo cáo làm cho khiếp sợ thì đột nhiên phía sau lưng vang lên tiếng của một cô bé.
"Có thể cho ta mượn mặt của các ngươi được không?"
Mọi người lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương từ xương cụt xông thẳng lên đỉnh đầu.
Từ khi nào vậy?
Ba người ngự linh sư tam giai thế mà bị người ta lặng yên không một tiếng động sờ tới sau lưng, không thể tin được.
Mọi người quay đầu lại thì nhìn thấy một cô bé xinh xắn động lòng người đứng ngay cửa, quan trọng nhất là cô bé không có mặt!
Đối tượng thí nghiệm 104, quỷ dị cấp S, Vô Diện!
Mọi người lập tức cứng đờ cả người, nhìn chằm chằm cô bé kia, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đối mặt với quỷ dị cấp S, dù có cẩn thận thế nào cũng không đủ.
Thật ra bọn họ muốn kéo giãn khoảng cách, nhưng cửa ra vào đã bị cô bé chặn lại mất rồi, nên không rời đi được.
Ngay khi hai bên đang giằng co thì cô bé nghiêng đầu, khuôn mặt không có ngũ quan nhìn về phía Bạch Tề.
Rõ ràng không có mặt mũi gì nhưng Bạch Tề lại có cảm giác như bị một thực thể đáng sợ nào đó nhắm đến, toàn thân bỗng chốc căng thẳng hết cả lên, tay phải nắm chặt thanh đoản đao bên hông.
Nhưng hắn ta không ra tay trước, bài học của bóng da đầu người còn đang hiện rõ mồn một trước mắt đây.
Đối mặt với quỷ dị thì tiên hạ thủ vi cường* cũng không có tác dụng gì mấy, nhất là đối với quỷ dị cấp S.
*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
"Ca ca ơi, mặt của ngươi thật là xinh đẹp, tặng nó cho ta đi."
Cô bé rõ ràng không có miệng nhưng lại phát ra giọng nói cực kỳ ngọt ngào.
Bạch Tề lập tức sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn ta bị một quỷ dị khen là xinh đẹp.
Không đợi hắn ta trả lời, cô bé đã đưa tay ra.
Mọi người lập tức lên dây cót tinh thần, nhìn chằm chằm tay của cô bé.
Mọi người và cô bé cách nhau khoảng chừng hai mét, dựa vào tay nhỏ ngắn kia đương nhiên cô bé không thể nào với tới Bạch Tề được.
Nhưng mà chỉ một giây sau chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Bạch Tề đột nhiên cảm thấy cổ ngứa ngáy.
Cúi đầu nhìn thì lông tơ cả người chợt dựng đứng hết lên, hắn ta nhìn thấy cánh tay của cô bé dài ra, vươn về phía cổ của hắn ta.
Bạch Tề không hề do dự dùng năng lực cực tốc, tay phải cầm đoản đao hóa thành hư ảnh, hung hăng chém lấy cánh tay đang bóp cổ mình.
Vút!
Lưỡi dao màu vàng sẫm trực tiếp chém qua cánh tay đó, cắt vào không khí.
Ảo giác ư?
Nhưng ngay khi Bạch Tề cho là vậy thì tay của cô bé đã sờ đến trên mặt hắn ta.
Cảm xúc lạnh như băng truyền đến.
Không phải ảo giác?
Một giây sau không đợi hắn ta kịp phản ứng, trước mắt chợt tối sầm lại, hô hấp khó khăn, bốn phía xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Giống như bị người ta ném tấm vải trắng thật dày lên mặt, lại còn thấm ướt đẫm nước rồi mới ném.
Tất cả thính giác thị giác thậm chí hô hấp đều bị lấp kín.