Dương Minh hiểu rất rõ Bạch Tề, đương nhiên biết đối phương muốn làm gì, hắn ta biết Dương Minh không hạ thủ được, cho nên muốn đích thân giết chết cô bé.
Điều này không khác gì tự sát cả, Bạch Tề muốn tự sát để Dương Minh sống sót.
Nhưng Dương Minh muốn Bạch Tề sống sót.
Y như tình tiết bi kịch trong phim truyền hình, tình cảnh bây giờ tất nhiên phải diễn một đoạn tình cảm nồng cháy, cảm động lòng người rồi.
Tuy nhiên hiện thực không phải phim truyền hình, phản diện không có kiên nhẫn nhìn nhân vật chính diễn xong tiết mục anh em tình thâm như thế.
Chỉ thấy cô bé từ từ đưa tay về phía mọi người.
Một lúc sau, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Thân thể Mã Hưng Bang và Phương Hưu mọc ra một cánh tay thon thả.
Cánh tay như con rắn đang sờ soạng khuôn mặt họ.
Mã Hưng Bang quá sợ hãi, trọng lực lập tức được giải trừ, hắn ta điên cuồng tấn công cánh tay trên người mình, nhưng đều vô ích, cánh tay dường như không tồn tại, không nhận bất kỳ đòn tấn công nào.
Phương Hưu bình tĩnh nhìn cánh tay mọc ra từ ngực mình, dao phẫu thuật hoá thành một luồng ánh sáng bạc đâm vào cánh tay đó.
Trong đó chứa đựng được sức mạnh đau khổ của hắn, nhưng kết quả cũng không khác biệt, con dao phẫu thuật như chém vào không khí.
Không thể bị tấn công sao?
Phương Hưu thầm nghĩ, chiêu thức tấn công của cô bé là đưa tay ra, khi nàng ta đưa tay về phía ngươi, trong cơ thể ngươi sẽ mọc ra một bàn tay thật, bàn tay này không thể bị tấn công, chỉ có thể chờ đợi bị cướp đoạt khuôn mặt.
Nếu nói như thế, muốn đối phó cô bé thì không được để cô bé giơ tay.
Đưa tay lên được thì sẽ khó giải quyết.
Một giây sau, cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập đến, giống như tay người chết đang chạm lên khuôn mặt hắn.
Khi cảm giác lạnh lẽo trỗi dậy, Phương Hưu và Mã Hưng Bang cùng lúc rơi vào bóng tối.
Không có ánh sáng hay âm thanh, như thể có ai đó đã bịt mắt, miệng và mũi của hắn.
Thời gian trôi qua, cảm giác ngột ngạt dần dần xông lên đầu.
Cùng lúc đó, Phương Hưu có thể cảm giác được một cách rõ ràng, sức mạnh thống khổ của hắn đã biến mất, bị cô bé đoạt đi.
Tuy nhiên, chỉ có năng lực thống khổ bị mất đi và các năng lực khác vẫn còn đó, chẳng hạn như huyết đồng, ma tóc và mộng yểm.
Có vẻ như quỷ dị cấp S không lấy đi hết khả năng mà chỉ lấy đi khả năng chính của ngự linh sư.
Những sinh vật sở hữu sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ ngoại trừ năng lực của bản thân như Phương Hưu thì ít bị ảnh hưởng bởi Vô Diện.
Mã Hưng Bang không mất hết toàn bộ năng lực, hắn ta chỉ mất năng lực sao chép, nhưng năng lực mà hắn ta đã sao chép trước đó vẫn còn.
Chỉ có Bạch Tề đáng thương, tuy rằng hắn ta rất mạnh, nhưng chỉ có một năng lực, một khi mất đi năng lực, hắn ta hoàn toàn vô dụng.
Xoẹt!
Phương Hưu trực tiếp dùng dao mổ rạch da miệng, mắt, tai…
Mặc dù vẫn không có khuôn mặt nhưng hắn đã lấy lại được thị giác và thính giác.
Có kinh nghiệm trước đó của Bạch Tề, Mã Hưng Bang cũng làm theo, dùng dao đâm vào mặt để phục hồi thị lực và thính giác.
Khi nhìn rõ hiện trường hai người chợt phát hiện Dương Minh, người rõ ràng đứng gần cô bé nhất, vẫn chưa bị lấy mất khuôn mặt, khuôn mặt thô ráp và râu ria vẫn còn trên người.
Bây giờ cô bé có khuôn mặt bình thản và vô cảm.
Đó là khuôn mặt của Phương Hưu.
Trong lòng Phương Hưu nảy ra suy nghĩ, chẳng lẽ có liên quan đến khoảng cách sao? Dương Minh ở gần đến mức mặt không bị lấy đi? Hay đây là khả năng của thiên mệnh?
Khuôn mặt của Bạch Tề và Mã Hưng Bang bị lấy đi đâu rồi?
Ngay cả bản thân Dương Minh cũng cảm thấy kinh ngạc, nhìn ba người đàn ông không có mặt, hắn ta bất giác sờ lên mặt mình.
"Tại sao khuôn mặt của ta không bị mất?"
Cô bé trực tiếp đưa ra câu trả lời: "Ngươi quá xấu xí."
Dương Minh: "..."
Hắn ta sửng sốt một lát rồi giận tím mặt: "Ta xấu à? Mẹ kiếp, ta có hình tượng một chàng trai chuẩn men! Không phải sáng nay ta quên cạo râu thôi sao? Ngươi có gu thẩm mỹ không thế?"
Dương Minh không thể coi là xấu, lông mày rậm, mắt to, mặt vuông, mũi rộng, râu ria xồm xoàm, khóe mắt có ghèn, phong cách lôi thôi, chỉ có thể coi là không đẹp trai, nhưng không thể nói là xấu.
Tuy nhiên, nếu so sánh thì Dương Minh quả thực là người thứ nhất từ dưới đếm lên trong bốn người, ngay cả Mã Hưng Bang trung niên cũng mặc vest chỉnh tề, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, toát ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Phương Hưu không ngờ Dương Minh lại không bị bắt vì lý do xấu xí?
Có lẽ bề ngoài là xấu xí, nhưng thực chất đó là thiên mệnh phát huy tác dụng tránh cái rủi, gặp cái may.
Có lẽ Dương Minh quên cạo râu là vì sự ảnh hưởng của thiên mệnh.
Có điều, chuyện này cũng gợi ý cho Phương Hưu, hắn đã nghĩ ra biện pháp đối phó Vô Diện rồi!