Cục diện sắp đi vào ngõ cụt, ba người mất đi năng lực, chuyện đã tới nước này chỉ có thể làm lại lần nữa.
Nhưng Phương Hưu còn định quan sát thêm một lúc, có lẽ hắn có thể phát hiện thêm nhiều bí mật của Vô Diện.
"Các ngươi không còn mặt để cho ta mượn sao?" Cô bé dùng khuôn mặt Phương Hưu, giả ngây thơ nghiêng đầu nói.
Sau đó nàng ta lóe lên rồi biến mất vào trong phòng.
Chỉ còn lại Dương Minh và ba người đàn ông không có khuôn mặt.
Bạch Tề yếu ớt thở hổn hển, Mã Hưng Bang tức tím người, Phương Hưu bình tĩnh suy nghĩ.
Xem ra Vô Diện không thích giết chóc, nàng ta chỉ cần mặt.
Dương Minh còn đang mắng: "Sao lại không còn mặt? Đây là mặt ta hay là mông ta?"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Mã Hưng Bang giống như một con sư tử nổi giận, hung tợn trừng Dương Minh bằng một đôi mắt đỏ ngầu.
"Nếu ngươi làm sớm hơn thì ta đã không mất mặt!"
"Hí hí!"
Nghe được hai chữ "mất mặt", Dương Minh không khỏi cười lớn.
Mã Hưng Bang tức giận đến sắp nổ tung: "Sao ngươi lại cười! Có gì buồn cười à?"
"Cố vấn Mã, xin hãy kiên nhẫn. Hay chúng ta dùng chìa khóa vàng rời đi trước, quay về nghỉ ngơi một lát,hiện tại Tiểu Bạch cần trị liệu, ngay tại đây có một cánh cửa."
"Trở về?" Giọng Mã Hưng Bang bỗng nhiên tăng lên quãng tám: "Mặt ta thì phải tính sao? Ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta còn cần mặt mũi!"
Phương Hưu lười nghe bọn hắn tranh luận, hắn trực tiếp lấy dao phẫu thuật ra.
"Phương Hưu ngươi muốn làm gì?" Lúc này tinh thần Mã Hưng Bang đã hơi không ổn, nhìn thấy Phương Hưu lấy dao phẫu thuật ra, hắn ta nhìn Phương Hưu chòng chọc.
Phương Hưu không để ý đến Mã Hưng Bang, nhưng trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đâm mạnh con dao mổ vào trán mình.
Tại văn phòng của nữ bác sĩ.
Mọi người đang xem xét quanh văn phòng, họ nhanh chóng phát hiện ra bản báo cáo dính máu trên bàn.
"Ở đây có một báo cáo bệnh án."
Hai mắt Dương Minh sáng lên, hắn bước nhanh về phía trước, cầm bản báo cáo lên rồi bắt đầu đọc.
Mã Hưng Bang vội vàng chạy tới kiểm tra.
Phương Hưu không động đậy, bởi vì lần trước hắn đã nhìn thấy rồi.
"Ngươi không cần phải đọc, bên trên ghi lại một số thí nghiệm biến đổi con người thành quỷ dị. Ta đề nghị ngươi chỉ cần đọc trang cuối cùng, bởi vì bên trên ghi lại những thứ quỷ dị sẽ sớm xuất hiện."
Mọi người đều bị sốc khi nghe điều này.
Chỉ nghe Phương Hưu nói: "Vô Diện là một quỷ dị được chuyển hóa từ chiết xuất nguyên sơ, có tiềm năng cấp S, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."
Nói xong, Phương Hưu lén lút quan sát vẻ mặt của Mã Hưng Bang.
Mã Hưng Bang quả thực là một con cáo già, vẻ mặt không chút dao động, đúng như kiểu không biết chiết xuất nguyên sơ là gì.
Nhưng đồng tử hơi co lại của hắn ta đã bộc lộ rõ sự kinh ngạc bên trong.
Dương Minh lật đến trang cuối cùng, chỉ thấy trên đó viết: Đối tượng thí nghiệm số 104, Vô Diện, mười ba tuổi, nữ... Chiết xuất nguyên sơ... tiềm năng cấp S...chuyển đổi thành công.
Những gì viết ở trên chính xác là những gì Phương Hưu đã nói.
Mã Hưng Bang càng kinh ngạc hơn, hắn ta không xác định được rốt cuộc Phương Hưu đã dự đoán được bao nhiêu.
"Hưu ca, ý ngươi là lát nữa tên quỷ dị cấp S này sẽ xuất hiện phải không?"
"Không sai." Phương Hưu nhẹ gật đầu.
"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Mau chạy thôi!"
Phản ứng đầu tiên của Dương Minh chính là bỏ chạy, trong thế giới xa lạ đáng sợ như vậy, gặp phải quái vật cấp S mà không tranh thủ chạy trốn thì còn chờ gì nữa?
Bọn hắn đến đây để thăm dò chứ không phải để giải quyết triệt để toàn bộ Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Nếu thực sự muốn giải quyết thì phải điều động một lực lượng lớn từ tổng bộ.
"Chạy không thoát đâu."
Phương Hưu biết rất rõ mục đích của Vô Diện là cướp mặt, từ việc nàng ta chủ động tới cửa là có thể thấy, nếu nàng ta không lấy được mặt, dù chạy đến đâu, nàng ta cũng sẽ tìm thấy.
Vừa nghe Phương Hưu nói không thể chạy trốn, sắc mặt mọi người lập tức trở nên nặng nề.
"Hưu ca, ngươi có đoán được năng lực của Vô Diện không? Chúng ta nên xử lý như thế nào?" Dương Minh vội vàng hỏi.
"Rất đơn giản, hủy dung."
Phương Hưu bình tĩnh nói xong rồi lấy dao phẫu thuật ra.
Mọi người đều choáng váng.
"Hủy... hủy dung!?"
"Hưu ca, ngươi nói đùa à? Khuôn mặt của ta tuấn tú như vậy sao có thể nói hủy là hủy ngay được?" Dương Minh sờ mặt mình rồi nói.
Phương Hưu không giải thích mà lập tức dùng dao phẫu thuật rạch vào mặt.
Xọet xoẹt!
Khuôn mặt bị hắn rạch một dao sâu tới mức nhìn thấy xương bên trong, da và thịt bị bật ra, máu tươi chảy xuống.
Vẻ mặt Phương Hưu bình tĩnh như thể vết thương đó không phải của mình, để cho an toàn, hắn lại rạch một dao vào trán.
Mọi người thực sự bị sốc, đây là thao tác gì vậy? Một lời không hợp là hủy dung?