"Không được, Hưu ca, ngươi hủy dung thì hủy dung thôi thôi, sao lại phải cắt sâu như vậy?"
Dương Minh không thể hiểu nổi.
Chỉ có bản thân Phương Hưu mới biết, dưới ảnh hưởng của thể chất quỷ dị, từ lâu đã khác hẳn với người bình thường, hắn có được năng lực tự chữa lành siêu phàm, nếu như không cắt sâu hơn, sau một thời gian nữa vết thương sẽ khép lại.
"Vô Diện thích khuôn mặt xinh đẹp, nếu như các ngươi muốn bị mất khuôn mặt thì không cần phải hủy dung."
"Không còn cách nào khác sao?" Dương Minh sĩ diện thà chết cũng không muốn hủy dung.
"Ngươi không cần hủy dung, Vô Diện sẽ không cướp đoạt khuôn mặt của ngươi."
Dương Minh sững sờ: "Tại sao?"
"Bởi vì ngươi quá xấu."
Dương Minh: "..."
Thường thì lời nói thật khiến người ta tổn thương nhất.
"Ta xấu!? Tiểu Bạch, ngươi nói xem ta xấu sao?" Khuôn mặt to đùng của Dương Minh áp sát Bạch Tề, nhưng Bạch Tề căm ghét đẩy hắn ta ra.
Dù không nói chuyện nhưng thái độ của hắn ta đã nói lên tất cả.
Ánh mắt Mã Hưng Bang lóe lên, hắn ta tin tưởng Phương Hưu không nói dối, bởi vì nói dối thì không cần thiết phải hủy mặt mình.
Nếu Vô Diện đã thích những khuôn mặt xinh đẹp, tại sao không làm mình xấu đi chút thôi, cần gì phải hủy dung?
Nghĩ như vậy, Mã Hưng Bang lập tức ngồi xổm người xuống, xoa tay xuống đất, chẳng mấy chốc trên tay dính đầy tro bụi, sau đó hắn ta bôi hết lên mặt.
Chẳng bao lâu, bộ dáng lãnh đạo ưu tú ban đầu của Mã Hưng Bang lập tức trở nên nhếch nhác.
Đối mặt với sự khôn lỏi của Mã Hưng Bang, Phương Hưu cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Đương nhiên hắn đã nghĩ tới phương pháp này từ lâu, nhưng phương pháp này không an toàn, dù sao hắn có thể tự chữa lành vết thương, cho nên dứt khoát hủy dung sẽ đáng tin cậy hơn.
Bạch Tề nhìn hai người, một người hủy dung, một người trát bụi, do dự một lát, hắn ta lựa chọn tin tưởng Phương Hưu, rút con dao ngắn từ thắt lưng ra, rạch thật mạnh vào mặt mình.
Một lúc sau, mặt Bạch Tề đầy máu.
"Chết tiệt, không phải chứ, Tiểu Bạch, ngươi cũng tàn nhẫn như vậy sao? Sau này ngươi còn muốn tìm vợ không?"
Bạch Tề lạnh lùng nhìn Dương Minh, không thèm trả lời.
Đúng lúc này, Phương Hưu đột nhiên nói: "Nàng ta đang tới."
Mọi người chợt giật mình, nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cô bé không có khuôn mặt.
"Có thể cho mượn khuôn mặt của các ngươi …"
Cô bé vừa nói xong một từ mượn thì ngừng lại.
Nàng ta ngơ ngác nhìn mọi người.
Lúc này trong nhóm bốn của người Phương Hưu, hai người hủy dung, một người đầy bụi đất, còn có một người xấu xí.
Điều này khiến ý nghĩ mượn mặt của cô bé bị dao động.
Nàng ta liếc nhìn xung quanh và cuối cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mã Hưng Bang.
Mã Hưng Bang đột nhiên sợ hãi, hắn ta tuyệt đối không nghĩ tới mặt mình đã bị phủ một lớp bùn đen rồi mà vẫn không giấu được vẻ ngoài xuất sắc, vẫn bị nhắm tới.
Cô bé từ từ đưa tay về phía Mã Hưng Bang.
Ầm!
Mã Tinh Bang không chút do dự, lập tức phát động áp chế bằng trọng lực.
Một áp lực to lớn, vô hình lập tức đè lên cô bé, động tác giơ tay của nàng ta ngày càng chậm lại.
"Bạch Tề, chém đứt tay nàng ta. " Phương Hưu ra lệnh một tiếng, bóng dáng Bạch Tề biến mất trong nháy mắt.
Trong phút chốc, Bạch Tề xuất hiện trước mặt cô bé, con dao ngắn trong tay hóa thành dư ảnh chém ra.
Xoẹt!
Bàn tay của cô bé lập tức bị cắt đứt.
Thành công!
Nhưng giây tiếp theo, trên mặt cô bé xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ vặn vẹo đau đớn.
Khuôn mặt phụ nữ kia hét thảm một tiếng, rồi như bị tan vỡ.
Cùng với việc khuôn mặt bị vỡ vụn, bàn tay của cô bé thực sự đã mọc ra trở lại.
Rõ ràng chính khuôn mặt của phụ nữ kia che chắn thay cho cô bé khỏi bị tổn thương.
Với cả khuôn mặt phụ nữ đó đã quá quen thuộc với Bạch Tề.
Hắn ta nhìn thoáng qua đã nhận ra khuôn mặt của phụ nữ kia chính là thành viên nữ trong đội của Dương Côn Bàng!
Trong lúc hắn ta hoảng hốt, tay cô bé đã giơ lên nửa chừng, Bạch Tề lấy lại tinh thần, tiếp tục vung dao.
Chỉ có điều lần này không phải là cánh tay của cô bé mà là đầu của nàng ta.
Xoẹt!
Cái đầu lập tức bị cắt xuống.
Cộp cộp…
Đầu cô bé rơi trên mặt đất.
Nhưng giây tiếp theo, trên cái đầu lại xuất hiện một khuôn mặt người đau đớn khác, mà đầu của cô bé cũng biến thành một người khác.