Chỉ thấy trên cổ cô bé xuất hiện cái bóng, cái bóng đó từ từ ngưng tụ lại, trong nháy mắt đã hình thành một cái đầu mới.
Mà trong chốc lát, cánh tay cô bé đã hoàn toàn nâng lên.
Mã Hưng Bang bỗng nhiên cảm thấy rợn tóc gáy, một cánh tay mảnh khảnh mọc ra từ cổ hắn ta.
Hắn ta vừa sợ vừa giận, không ngừng dùng năng lực tấn công cánh tay kia, nhưng mọi đòn tấn công đều vô ích, hắn ta chỉ đành trơ mắt nhìn cánh tay sờ nắn mặt mình.
Đúng vào lúc quan trọng này, cuối cùng Phương Hưu cũng ra tay rồi.
Thân hình hắn dịch chuyển như bóng ma, con dao phẫu thuật đang lơ lửng trong tay bị hắn nắm chặt, đâm thật mạnh vào mặt cô bé.
Một dao!
Dao phẫu thuật găm trên mặt cô bé.
Đau đớn bộc phát.
Mặt mũi cô bé lập tức thay đổi, biến thành gương mặt của một đàn ông xa lạ, người này không ngừng phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
“Chết tiệt! Rốt cuộc nàng ta có bao nhiêu khuôn mặt!”
Phương Hưu suy đoán, có thể người của bệnh viện tâm thần đã cho cô bé ăn rất nhiều con người để thử nghiệm năng lực của nàng ta.
Còn cụ thể cho ăn bao nhiêu thì không biết được.
Vì vậy sau khi đâm một dao Phương Hưu vẫn không dừng tay, tay phải cầm dao phẫu thuật biến thành dư ảnh, điên cuồng ra đòn, liên tiếp đâm vào mặt cô bé.
Cô bé dù bị đâm liên tục nhưng động tác trên tay chưa hề dừng lại.
Nàng ta nhanh chóng lấy đi khuôn mặt của Mã Hưng Bang rồi đắp lên mặt mình.
Phương Hưu vốn không để tâm đây là mặt ai, tiếp tục công kích.
“Ô ô ô!!”
Mã Hưng Bang không có mặt phát ra tiếng rên rỉ khác người, bởi hiện tại hắn ta không có miệng cho nên tiếng kêu thảm thiết này giống như cố rặn từ ra trong cổ họng.
Trên mặt hắn ta dần dà xuất hiện mấy vệt máu, sau đó ngã thẳng xuống đất, hoàn toàn chết đi.
Phương Hưu nhíu mày, dựa theo lực tấn công của hắn thì một dao này đủ để giết chết một mạng của Vô Diện, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không thể làm vậy.
Vài dao liên tiếp đều đâm vào người Mã Hưng Bang.
Điều này cũng có nghĩa là khi cô bé thay mạng, sát thương mà nàng ta phải chịu đều được chuyển lên khuôn mặt trước đó, các đòn tấn công trong khoảng thời gian đổi mặt sẽ không có hiệu quả.
Dù có tấn công mạnh cỡ nào thì cũng không thể giết nhiều mạng trong cùng một lúc.
Khiến người ta có cảm giác như được phục sinh.
Khi cô bé đổi mặt với người khác thì người đó đã bị giết chết rồi, cô bé cũng gần như rơi vào trạng thái chết đi, nhưng chỉ cần tốn vài giây đổi mặt là lại có thể hồi sinh, mà tất cả các sát thương nhận được trong khoảng thời gian này đều chuyển lên khuôn mặt trước đó dù cho gương mặt kia đã chết.
Cô bé hoàn toàn có thể tận dụng thời gian đổi mặt để ra tay.
Khó mà phá giải được!
Năng lực của cô bé thật khó giải quyết!
Để đối phó với thứ quỷ dị như vậy cách tốt nhất là không cho nàng ta có thời gian phát triển, lúc nàng ta không có mặt chính là thời điểm dễ dàng giết chết nhất.
Có thể do Phương Hưu không ngừng tấn công đã chọc giận cô bé, không sợ bị Phương Hưu hủy đi khuôn mặt, nàng ta vươn tay ra.
Xoẹt xoẹt!
Vô số sợi tóc trắng lay động, trong nháy mắt đã quấn quanh cánh tay cô bé, kéo xuống phía dưới, lực kéo sinh ra đủ sức đánh sập một tòa nhà, nhưng dù vậy vẫn không thể ngăn cô bé giơ tay lên.
Đột nhiên, một cánh tay mọc ra từ cổ Phương Hưu.
Xèo!
Phương Hưu thắp nến thanh đồng, ánh nến xanh nhạt lắc lư điên cuồng.
Trong phạm vi ánh nến, cánh tay ở cổ dường như bị cái gì đó quấy nhiễu, vậy mà nó trở nên cứng ngắc.
Nến thanh đồng có tác dụng khắc chế những thứ quỷ dị rất diệu kì!
Nhưng tiệc vui chóng tàn, sắc mặt Phương Hưu trở nên trắng bệch với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Hắn đang mất rất nhiều máu!
Tuy rằng nến thanh đồng được thắp sáng bằng máu chứa linh tính của ngự linh sư nhị giai có thể áp chế cô bé, nhưng lại tiêu tốn quá nhiều máu.
Nếu nến thanh đồng không bị dập tắt, e là dùng chưa tới nửa khắc hắn sẽ chết do mất máu quá nhiều.
Nhưng một khi nến tắt, khuôn mặt sẽ bị lấy đi ngay.
Cục diện lúc này nhất thời lâm vào thế bế tắc.
Dương Minh và Bạch Tề cũng không hề nhàn rỗi, họ liên tục ra tay tấn công, hai thanh song đao ám kim sắc chém vào cơ thể cô bé như cuồng phong vũ bão.
Trong nháy mắt, cô bé đã bị phanh thây thành vạn đoạn.
Thế nhưng hết thảy đều vô ích, phá hủy một khuôn mặt thì khuôn mặt mới lại từ từ mọc lên, vết thương cũng phục hồi như cũ!
Không ai biết được cô bé có bao nhiêu khuôn mặt.
Kỳ thực Phương Hưu đã nghĩ ra biện pháp đối phó cô bé, nhưng với điều kiện hiện tại vốn không thể thực hiện được.